Nam Cung Nguyên nhìn Hám Tông, không nói gì nhiều đã lao đến chỗ cậu ta.
Hám Tông cũng không nói lời thừa thãi, cả người lắc một cái như một ngọn núi nhỏ xông đến chỗ Nam Cung Nguyên.
Ầm!
Nam Cung Nguyên đó bị cậu ta va chạm văng ra xa, cùng lúc đó thời không nơi gã đứng sụp xuống.
Hám Tông tức giận gào lên, sau đó xông về phía trước tông vào Nam Cung Nguyên.
Ánh mắt Nam Cung Nguyên lóe lên tia hung tàn, gã bỗng lắc người biến thành một tia sáng lao đến chỗ Hám Tông…
Thời không này vang lên từng tiếng nổ, trời đất rung chuyển.
An Vương ở cách đó không xa nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Mạc Vô Liễm ở một bên: “Cứ để hắn cho ta”.
Mục đích của bà ta rất đơn giản, kéo chân Diệp Quân để Mạc Vô Liễm đi đánh đám người vũ trụ Quan Huyên.
Không có Diệp Quân, bây giờ đám người trẻ vũ trụ Quan Huyên không phải là đối thủ của Mạc Vô Liễm, có thể nói chỉ cần Mạc Vô Liễm ra tay thì sẽ trở thành cuộc tàn sát.
Tất nhiên Mạc Vô Liễm hiểu ý của An Vương, lập tức quay đi ra tay với các thiên tài vũ trụ Quan Huyên ở đằng xa.
Nhưng ngay lúc này, một người phụ nữ bỗng xuất hiện trước mặt Mạc Vô Liễm.
Bát Uyển!
Bát Uyển cõng cái bát lớn trên lưng, sau đó nhìn Mạc Vô Liễm, cô ấy còn đang gặm đùi gà.
Mạc Vô Liễm nhìn Bát Uyển nhíu mày.
Diệp Quân bỗng nói: “Bát Uyển, đừng nương tay cứ đánh đến chết thôi. Đánh chết gã, ta cho cô mười nồi cơm”.
Nghe thế mắt Bát Uyển sáng rực: “Ôi trời… thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật chứ”.
Bát Uyển bật cười, cô ấy nhìn Mạc Vô Liễm phấn khích nói: “Mười nồi cơm! Nào, để ta đánh chết ngươi”.
Nói rồi cô ấy lao đến trước.
Ầm!
Thời không xung quanh lập tức sụp đổ.
Nhìn thấy thế, ánh mắt Mạc Vô Liễm hiện lên vẻ nghiêm trọng, lúc này không dám sơ suất điều gì, cả người biến thành tia sáng bắn ra.
Rầm! . Truyện Mạt Thế
Hai người vừa va chạm vào nhau, khu vực thời không đó nổ tung, một bóng người liên tục về phía sau.
Chính là Mạc Vô Liễm đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt An Vương lộ ra vẻ khó tin.
Bà ta biết rõ thực lực của Mạc Vô Liễm, thế nhưng vừa rồi lại không đánh lại cô gái cõng theo cái bát này?
Người này có thân phận gì vậy chứ?
An Vương nhìn Bát Uyển ở đằng xa, cảm thấy vô cùng kinh hoàng.