Ông lão áo sợi gai khẽ mỉm cười: “Vâng”.
Ông ta vừa nói vừa quay người cung kính hành lễ với học sĩ tối thượng, rồi biến mất.
Diệp Quân nhẹ nhàng vung tay, cái đầu đẫm máu ngay lập tức biến thành tro bụi.
Diệp Quân nhìn về phía học sĩ tối thượng, cười nói: “Lần này tới nền văn minh Tu La, ta muốn tìm hiểu nhiều hơn về nền văn minh Tu La, không quấy rầy cô chứ?”
Học sĩ tối thượng cười nói: “Đương nhiên là không. Kỳ thực nếu Diệp công tử không tới thì ta cũng đang định đi tìm ngươi”.
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Tại sao?”
Học sĩ tối thượng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Diệp công tử, mạo muội hỏi một câu, tổ tiên của ngươi có nhân vật nào… cực kỳ mạnh không?”
Diệp Quân chớp mắt không nói gì.
Học sĩ tối thượng đứng dậy đi tới gần Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Ngươi lén nói bí mật cho ta, ta đảm bảo nhất định sẽ không truyền ra ngoài, thật đấy”.
Diệp Quân: “…”
Học sĩ tối thượng nhìn Diệp Quân cực kỳ nghiêm túc, cô ta không đùa.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vì huyết mạch của ta à?”
Học sĩ tối thượng gật đầu: “Lúc đầu sau khi ta trở về vẫn luôn nghiên cứu giọt tinh huyết mà ngươi cho ta, phát hiện trong giọt tinh huyết đó có chứa đựng sức mạnh huyết mạch vượt xa những gì ta nghĩ”.
Nói đến đây, cô ta bỗng trở nên phấn khích: “Ta thế mà lại không thể cảm nhận được giới hạn huyết mạch của ngươi, quả thật là khó tin”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Cô nghiên cứu thế nào?”
Học sĩ tối thượng cười nói: “Một loại bí pháp”.
Diệp Quân khẽ cười nói: “Huyết mạch này tên là huyết mạch phong ma, là huyết mạch độc nhất của nhà họ Dương, đạt đến đỉnh cao ở thời đại ông nội ta. Còn rốt cuộc ông nội ta mạnh thế nào, nói thật thì ta cũng không biết vì cho đến nay ta chưa từng thấy ông ấy điên cuồng”.
Thật ra hắn cũng khá tò mò.
Cho dù là hắn hay cha hắn, huyết mạch phong ma đều không thuần khiết như ông nội, cho nên hắn rất tò mò, nếu ông nội đánh thức huyết mạch phong ma hoàn toàn thì sẽ như thế nào?
Nghe Diệp Quân nói thế, học sĩ tối thượng suy ngẫm một lát rồi nói: “Ngoài huyết mạch phong ma này, trong người ngươi còn hai loại huyết mạch đặc biệt nữa, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Học sĩ tối thượng chớp mắt: “Có thể cho ta một ít không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dứt lời, hắn giơ ngón tay lên, hai giọt tinh huyết từ từ bay đến trước mặt học sĩ tối thượng.
Trong hai giọt tinh huyết đó có chứa sức mạnh phàm nhân và sức mạnh viêm hoàng.
Khi nhìn thấy hai giọt tinh huyết này, ánh mắt học sĩ tối thượng sáng lên, cô ta nhanh chóng lấy một chiếc bình ngọc màu trắng ra, sau đó cẩn thận đổ hai giọt tinh huyết đó.
Diệp Quân bỗng nói: “Học sĩ tối thượng, có thể nói một chút về nền văn minh Tu La không? Ta rất tò mò về nền văn minh của các cô”.