Diệp Quân hỏi: “Sao ngươi không can ngay từ đâu?”
Tổ thạch luân hồi càng bi ai: “Ta chỉ là một hòn đá thôi mà!”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Chỉ thấy Phục Võ vươn tay, đẩy ra một luồng sức mạnh khóa tổ thạch luân hồi lại. Nó hốt hoảng chấn động, thả ra khí tức hùng hậu, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị quét sạch.
Trình độ chênh lệch quá lớn.
Khiến hòn đá tuyệt vọng đến tột cùng.
Sao mà người này mạnh quá vậy?!
Diệp Quân lên tiếng nhắc nhở: “Sao ngươi không gọi Thiên Hành Chủ đời đầu tiên ra đi?”
Tổ thạch luân hồi thê thảm đáp: “Bà ấy ở cạnh các đời Thiên Hành Chủ chứ không đi cùng ta”.
Diệp Quân cạn lời.
Bỗng viên đá lại nói: “Còn một người nữa… Nhưng mà ta thấy lo lo… Thôi, mặc kệ!”
Nói xong thì nó run lên rồi phóng ra một tia sáng xanh.
Bay thẳng lên trời cao.
Phục Võ ở đằng xa khựng lại, nhìn về phía tia sáng, thấy một người phụ nữ dần hiện ra.
Vừa nhìn rõ đó là ai, một luồng sát ý khủng bố đã tuôn ra từ người Phục Võ, chẳng mấy chốc đã lan khắp văn minh Thiên Hành như sóng thần.
Sát ý ngập trời!
Diệp Quân tái cả mặt, vội vàng khởi động huyết mạch Phong Ma, đồng thời cũng cùng Nhất Niệm bị đẩy lui đi mấy trăm nghìn trượng.
Cũng may có huyết mạch nên mới cản lại được sát ý này.
Các cường giả văn minh Thiên Hành gần đó thấy tình hình không ổn thì đã bỏ chạy khỏi tổ địa từ lâu.
Diệp Quân thấy một người phụ nữ bước ra từ tia sáng xanh.
Bà ta mặc váy trắng, tay cầm một quyển sách cổ, mặt mày thanh tú nhưng lạnh lẽo như băng.
Nhất Niệm thì thầm: “Thiên Hành Chủ Tư Oánh”.
Diệp Quân hỏi: “Chính là người từng ngăn cản tình cảm giữa Phục Võ và người đàn ông ngoại tộc?”
Nhất Niệm gật đầu.
Diệp Quân sa sầm mắt, quay qua hỏi tổ thạch luân hồi: “Ngươi gọi bà ta ra làm gì??”
Viên đá run rẩy nói: “Thì ta còn ai nữa đâu, có gì đắp nấy chứ sao bây giờ”.
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm khẽ nói: “Toi rồi”.
Diệp Quân nhìn sang, thấy Phục Võ đang ngập tràn sát ý hoàn toàn không thua kém gì hắn trong trạng thái Phong Ma toàn phần.
Hắn lắc đầu.
Đúng là toi thật.