Nhưng ông ta vẫn ôn hòa nói: “Diệp thí chủ, Đạo Đế mời ngươi đến một chuyến”.
“Mời con mẹ mi!”
Lửa giận bốc lên, Diệp Quân lập tức rút kiếm chém ra.
Ám Tăng nheo đôi mắt chứa sát ý lại: “Tội nghiệt”.
Uỳnh!
Phật quang màu đen lao ra từ trong cơ thể ông ta.
Nhưng nó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên thì đã vỡ nát. Kiếm khí cuồn cuộn ập đến đẩy Ám Tăng lui lại gần nghìn trượng.
Khi dừng lại, một thanh kiếm đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta.
Ám Tăng nhíu mày, niệm thầm trong lòng: Phật Tí.
Uỳnh!
Phật quang đen tuyền bao trùm lấy ông ta, đẩy văng nhát chém kia đi.
Diệp Quân lại xuất hiện trước mặt ông ta, vung kiếm chém xuống.
Choang!
Phật quang bị kiếm Thanh Huyên chém nát, Ám Tăng lại bị đánh bay. Hàng chục thanh phi kiếm đuổi theo ông ta từ bốn phía.
Ám Tăng lộ vẻ giận dữ, vung tay lên làm động tác. Sau đó, một bàn tay Phật khổng lồ vươn ra từ trong cơ thể ông ta.
Rắc!
Vô số kiếm quang bể tan tành.
Đất trời bỗng nhòe đi.
Ám Tăng sửng sốt, sau đó biến sắc, hốt hoảng kêu lên: “Ngươi…”
Ông ta vừa nói vừa lùi lại khi nhận ra mình đã bị mất năm trăm nghìn năm thọ mệnh.
Năm trăm nghìn năm.
Cái quái gì đây?
Diệp Quân lại vung kiếm.
Đồng tử Ám Tăng rụt lại, tiếp tục mất đi năm trăm nghìn năm. Gương mặt ông ta già đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hai hàng lông mày ngả sang màu trắng.
Ám Tăng hốt hoảng.
Diệp Quân lại vung kiếm, lần này có bảy giọng nói vang lên xung quanh: “A di đà Phật”.
Đồng tử hắn rụt lại, xoay người vung kiếm.
Xoẹt!
Mũi kiếm Thanh Huyên có sức mạnh bí ẩn hình ngọn lửa đang bốc cháy.
Uỳnh!
Diệp Quân bị thứ sức mạnh này đánh bay đi mấy nghìn trượng. Khi vừa dừng lại, một ấn chữ Vạn màu đen mang theo hàng loạt Phật quang giáng xuống với sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Hắn ngẩng đầu, tung kiếm Thanh Huyên lên.
Rầm!