Mặt người phụ nữ đồ trắng không cảm xúc, giơ hai ngón tay lên nhẹ nhàng kẹp lại, kiếm Thanh Huyên bị cô ta kẹp chặt.
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này hai ngón tay người phụ nữ đồ trắng dùng sức.
Rắc!
Một tiếng vụn vỡ bỗng vang lên…
Kiếm Thanh Huyên xuất hiện vết nứt.
Thấy thế, đầu óc Diệp Quân trống rỗng, ngây người tại chỗ.
Kiếm Thanh Huyên nứt rồi sao?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân trợn to mắt, đứng hình ngay tại chỗ.
Lần thứ hai!
Lần đầu tiên kiếm Thanh Huyên nứt là vì Tịnh tông chủ, lần này kiếm Thanh Huyên lại nứt lần nữa.
Da đầu Diệp Quân run rẩy, người phụ nữ đồ trắng này rốt cuộc là ai?
Quan trọng nhất là hắn hơi ấm ức, mẹ nó chứ, thực lực đột phá chưa được mấy ngày, giờ lại sắp trở thành người yếu thế nữa sao?
Bây giờ rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao lúc trước cha của hắn lại làm vua dựa dẫm rồi!
Mẹ nó chứ, hiếp người quá đáng.
Cách đó không xa, người phụ nữ đồ trắng lạnh nhạt nhìn Diệp Quân, bà ta không nói gì nữa, thoắt cái đã biến mất tăm.
Xung quanh khôi phục lại bình thường.
Bây giờ Diệp Quân đã trở về trên giường, đầu óc hắn vẫn trống rỗng, nhưng hắn nhanh chóng bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.
Tại sao kiếm Thanh Huyên lại nứt ra?
Lẽ nào chỉ vì kiếm Thanh Huyên bị vỡ rồi, cho nên hắn hoàn toàn trở nên vô dụng sao?
Đùa cái gì thế!
Chẳng qua chỉ là một thanh kiếm mà thôi!
Nếu bản thân chỉ vì kiếm Thanh Huyên vỡ một lần, mà trong lòng suy sụp, vậy đó quả thật là chuyện cười lớn nhất trên đời.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân không nghĩ nữa, hắn ổn định tinh thần, không lo lắng về chuyện kiếm vỡ nữa, chuyện bản thân cần làm tiếp theo chính là tu luyện cho tốt, tranh thủ để bản thân mạnh hơn cả kiếm.
Sau khi tâm trạng ổn định lại, Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh, hai mắt Nhất Niệm khép hờ, mặt đỏ giống như quả đào, hô hấp dồn dập, dường như cô ta đang chờ đợi gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân hơi do dự, cuối cùng hắn cũng không làm chuyện mà mình muốn làm.
“Hang động” này không dễ đi vào!
Thấy Diệp Quân yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên Nhất Niệm chậm rãi mở mắt ra, cô ta nhìn Diệp Quân nằm bên kia, do dự một lát mới nhẹ giọng nói: “Kết thúc rồi sao?”
Diệp Quân: “…”
Vì thế, lần đầu tiên động phòng cứ như vậy hoàn thành.
Diệp Quân không biết làm sao.