Là thuật thần thông, ít nhất là thuật thần thông cấp thần!
Nhưng lúc này, trong mắt của mọi người, Diệp Quân bỗng đi về phía Ngộ Minh, mỗi bước hắn đi về phía Ngộ Minh, một thanh phi kiếm sẽ bay ra từ không gian quanh Ngộ Minh.
Bùm!
Thiên Địa Pháp Tướng của Ngộ Minh chấn động kịch liệt, vội vàng lùi lại.
Ngay lập tức, mấy thanh phi kiếm lại phóng tới.
Cứ như vậy, trong mắt mọi người, Ngộ Minh không ngừng lùi về phía sau, còn Thiên Địa Pháp Tướng kia cũng bắt đầu nứt ra.
Kiếm tu!
Lúc này, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Bên phía Kiếm Tông, Trần Quan Tử nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc: “Thuật ngự kiếm… không ngờ lại có thể tu luyện đến trình độ như vậy, thật lợi hại!”
Tào Bạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước!”
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mỉm cười.
Chàng trai này lại mạnh hơn rồi.
Lục Thiên nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Rầm!
Trước mắt mọi người, Thiên Địa Pháp Tướng kia vỡ vụn trong nháy mắt, Ngộ Minh kinh hãi, định lùi lại nhưng một thanh phi kiếm đã đâm đến giữa lông mày gã.
Ngộ Minh sững sờ tại chỗ.
Thua rồi!
Gã không ngờ mình lại thua một kiếm tu cảnh giới thấp hơn gã.
Diệp Quân nhìn Ngộ Minh với vẻ mặt bình tĩnh, hắn phất tay áo, phi kiếm giữa lông mày Ngộ Minh bay thẳng đến trước mặt hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn người mang thiên mệnh, hung hăng nói: “Không cần đợi hai tháng, bây giờ ta muốn chôn ngươi luôn, mau cút xuống đây cho ta!”
Mọi người: “…”
Cút xuống đây!
Giọng Diệp Quân như sấm rền, chấn động cả trời đất.
Công khai khiêu khích người mang thiên mệnh.
Ngông cuồng?
Không!
Lúc này dù là những người ở phía sau Lục Thiên cũng lặng thinh.
Họ không còn bất kỳ sự xem thường nào với Diệp Quân nữa.
Có thể đánh bại Ngộ Minh nhanh như vậy, thực lực này chỉ có thể nói là đáng sợ.
Sau khi Diệp Quân dứt lời, không gian bỗng rơi vào im lặng, mọi người đều đang nhìn Lục Thiên.
Bị Diệp Quân khiêu khích như thế, nếu không ứng chiến thì sẽ trở thành trò cười của thư viện Quan Huyên.