Thần Cố im lặng.
Thật vậy, nếu nhà họ Thần cạnh tranh với khu vực Cổ Hoang, thì Trấn tộc và Diệp Quân cuối cùng chắc chắn sẽ là những người có lợi nhất.
Về Diệp Quân, chỉ là một thiên tài nhỏ tí, cũng không tạo được sóng gió gì, nhưng Trấn tộc này, bọn họ nhất định phải chú ý.
Bắc Tề Vương lại nói: “Thần Cố, chúng ta nói chuyện chút chứ?”
Thần Cố nhìn Bắc Tề Vương: “Nói gì?”
Bắc Tề Vương bình tĩnh nói: “Khu vực Cổ Hoang có thể không cần cuốn nhật ký”.
Thần Cố sửng sốt.
Bắc Phong cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lúc này trong lòng vô cùng khó hiểu, Bắc Tề Vương này rốt cuộc muốn làm gì?
Thần Cố nhìn chằm chằm vào Bắc Tề Vương, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Bắc Tề Vương nói tiếp: “Ta không cần cuốn nhật ký đó, nhưng Diệp Quân phải chết. Ta nghĩ chúng ta nên thống nhất về điểm này, đúng không?”
Thần Cố gật đầu.
Trộm đồ của người khác, đương nhiên không thể để người ta còn sống được.
Tuy rằng nhà họ Thần không sợ báo thù, nhưng cũng không muốn sau này gặp phiền phức.
Bắc Tề Vương nói: “Nếu như khu vực Cổ Hoang ta đồng ý từ bỏ quyển nhật ký này, nhà họ Thần sẽ bồi thường chúng ta như thế nào?”
Thần Cố nhíu mày: “Bồi thường?”
Bắc Tề Vương gật đầu: “Ừ”.
Thần Cố nhìn chằm chằm Bắc Tề Vương: “Sao lại từ bỏ?”
Bắc Tề Vương cười nói: “Theo ta được biết, nhật ký của Thần Nhất để lại đúng là có phương pháp tu luyện 10 phần thần tính, nhưng chỉ đối với loài người, không thích hợp với yêu tộc, nên cho dù yêu tộc có giành được cũng không có tác dụng gì, nếu đã không có tác dụng gì thì cần gì phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán với nhà họ Thần các ông làm gì?”
Mặc dù những gì Bắc Tề Vương nói là có cơ sở và hợp lý, nhưng ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Bắc Tề Vương lại nói: “Nghĩ mà xem, nhà họ Thần các ông cũng không muốn đang tranh đoạt mà bị khu vực Cổ Hoang ta cản trở đúng chứ?”
Thần Cố nhìn Bắc Tề Vương: “Khu vực Cổ Hoang ông muốn gì?”
Bắc Tề Vương giơ một ngón tay: “Mười Tổ Mạch cực phẩm”.
Tổ Mạch đương nhiên cũng phân cấp bậc, Tổ Mạch cực phẩm chính là loại cao nhất.
Nghe Bắc Tề Vương nói vậy, sắc mặt Thần Cố nhất thời trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Được đằng chân lân đằng đầu”.
Bắc Tề Vương cười nói: “Thần Cố, ông không cần tức giận như vậy, ta với ông biết rõ giá trị của cuốn nhật ký kia, chắc chắn hơn 10 Tổ Mạch”.
Thần Cố im lặng.
Lúc này, Thần Tuyết bên cạnh đột nhiên nói: “Tiền bối nói cũng phải, giá trị của quyển nhật ký kia đương nhiên vượt xa mười Tổ Mạch, nhưng mà tiền bối hình như đã quên quyển nhật ký này không ở trong tay tiền bối …”