Mình của ngày trước đã đi quá nhanh.
Hôm nay, thả chậm bước chân, hắn phát hiện, tâm này càng bình thản.
Hiện giờ.
Hắn thích ăn sáng.
Thích đi dạo phố.
Thích… tiền của Hoa Hạ!
Hệ Ngân Hà, cũng tốt lắm!
Một nụ cười thoáng qua trên môi Diệp Quân, cũng vào lúc này, từng luồng kiếm ý từ trong cơ thể hắn tràn ra, luồn qua cửa sổ, phóng lên trời cao.
Nhưng giây lát, chúng lại bị một sức mạnh thần bí trấn áp.
Tu vi kiếm đạo của Diệp Quân một lần nữa bị phong ấn.
Lần này, Diệp Quân không hề tức giận, hắn ngẩng đầu nhìn lên tận cùng không gian, cười nói: “Đồ dở hơi, để ta xem xem ngươi có thể phong ấn ta đến khi nào!”
Ầm!
Thình lình, một sức mạnh từ đâu xuất hiện, đè chặt lên người Diệp Quân, lập tức, Diệp Quân bị áp gục xuống đất, không thể nhúc nhích.
“Mẹ kiếp!”
Đây là câu nói sau cùng của Diệp Quân trước khi hôn mê.
…
Nhà họ Tô.
Trong phòng khách, Tô Tử ngồi đối diện với Tô Mục.
Tô Mục nhìn Tô Tử, ngữ điệu nặng nề: “Lý Minh Bác đã chết”.
Tô Tử gật đầu, bình thản nói: “Cháu biết”.
Tô Mục hỏi: “Bị người ta giết?”
Tô Tử lại gật đầu.
Tô Mục trầm mặc.
Tô Tử nhìn về phía ông ấy: “Ông đang lo lắng sao ạ?”
Tô Mục nhìn cô ấy, ánh mắt hết sức phức tạp: “Ông lo cho cháu”.
Tô Tử nghi hoặc nhìn ông nội.
Tô Mục khẽ thở dài: “Cháu à, cậu ta không phải người bình thường đâu”.
Tô Tử nhẹ nhàng gật đầu: “Cháu biết ạ”.
Tô Mục nhìn cháu gái: “Cậu ta có thể là người tu luyện Cổ võ, thậm chí còn có thể là người tu tiên trong truyền thuyết từng nhắc tới…”
Tô Tử chỉ lặng im lắng nghe, nhưng hai tay đã chậm rãi siết chặt.
Tô Mục còn muốn nói thêm điều gì, chợt Tô Tử lại cười nói: “Ông nội, cháu sẽ không nghĩ nhiều đâu”.
Tô Mục trầm mặc hồi lâu rồi khẽ thở dài: “Vậy cũng được, cậu ta không phải người xấu, cũng không có ý xấu, đối xử với cháu cũng chân thành, kết thân với người như thế cũng là phúc của nhà họ Tô ta”.