Huyền Lập ở phía xa nghe thấy lời của Diệp Quân thì tức đến mức suýt hộc máu.
Diệp Quân không thèm quan tâm đến Huyền Lập, hắn nhìn Huyền Giới phía xa, khí thế tà ác kia ngày càng lớn mạnh, rõ ràng đối phương vẫn còn tiếp tục cắn nuốt người khác.
Diệp Quân nói: “Có phải người kia cắn nuốt càng nhiều người sẽ trở nên càng mạnh không?”
Tín Du gật đầu.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tín Du với vẻ nghi ngờ: “Vậy mọi người không ngăn cản ông ta à?”
Tín Du lắc đầu: “Tộc trưởng Thái A Thiên và Tộc trưởng tiền nhiệm Tu La Tịnh của tộc Tu La đều đã ra tay, nhưng không thể làm gì được đối phương”.
Diệp Quân cười như không cười: “Không phải không làm gì được, mà là không muốn dốc toàn lực đúng không?”
Nghe thấy lời của Diệp Quân, sắc mặt Huyền Lập ở phía xa lập tức trở nên rất khó coi.
Dù nền văn minh Tu La rất đoàn kết đối ngoại, nhưng đó là đối ngoại, còn đối nội thì vẫn tranh đấu gay gắt, đặc biệt là lần này vì thần vật của nền văn minh cấp bốn kia khiến mọi người cực kỳ mâu thuẫn.
Trong mắt Tín Du lộ vẻ phức tạp. . Truyện Mạt Thế
Sao cô ta có thể không biết tranh đấu giữa nội bộ của nền văn minh Tu La được?
Nhưng cô ta cũng không thể làm gì cả.
Tín Du quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Trước đây khi quan tài máu kia đi theo ngươi cũng không tiến hành đoạt xác, có lẽ là ngươi trấn áp được ông ta, ngươi có thể trấn áp ông ta lần nữa không?
Diệp Quân vội xua tay, đang định từ chối thì một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta có một cách có thể trấn áp ông ta, nhưng sẽ rất khó khăn”.
Tín Du vội hỏi: “Cách gì vậy?”
Huyền Lập kia cũng nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt chờ mong.
Diệp Quân nói: “Lúc trước ta sử dụng thanh kiếm kia trấn áp nó, chỉ cần trả thanh kiếm kia lại cho ta, ta sẽ có thể trấn áp nó lại lần nữa…”
“Ngươi nói láo!”
Lúc này, một ông lão ở cách đó không xa đột nhiên quát to.
Người nói chuyện chính là Tu La Tiêu – Tộc trưởng đương nhiệm của tộc Tu La.
Tu La Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ranh con, ngươi đúng là xấu xa, đã lúc này rồi mà ngươi còn chia rẽ chúng ta, thật là đáng chết”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ông không tin thì ta cũng đành chịu”.
Tu La Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, nếu không vì kiêng dè Tín Du và tộc Thái A thì ông ta thật sự đã thẳng thừng ra tay rồi.
Mẹ kiếp!
Từ lần đầu gặp thiếu niên này, ông ta đã biết hắn không phải kẻ tốt lành gì, lòng dạ xấu xa.
Diệp Quân không thèm quan tâm đến ánh mắt chứa đựng sát khí của Tu La Tiêu, hắn lui sang một bên, hắn còn mong Huyền tộc này chết sạch ấy chứ.
Mà Huyền Lập chợt cất lời: “Có lẽ hắn đang nói thật”.
Nghe thấy lời của Huyền Lập, Tu La Tiêu kia lập tức nổi giận, ông ta nhìn chằm chằm Huyền Lập: “Người này cố ý chia rẽ quan hệ giữa hai tộc chúng ta, chẳng lẽ ông không nhìn ra à?”