Diệp Quân sửng sốt.
Người đàn ông lại nói: “Cô ấy không phản bội ta, chỉ vì ta rời đi quá lâu, tất cả mọi người đều cho rằng ta đã chết, vì thế cô ấy bị một ca ca trong tộc ta phải lòng, sau đó cưỡng hiếp…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông, sau đó hỏi: “Rồi sao nữa?”
Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Ta đã tiêu diệt cả gia tộc của mình”.
Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông lại nói: “Ta là một người rất truyền thống, đặc biệt khi đó còn ảnh hưởng bởi tư tưởng Nho giáo, vì thế ta vẫn luôn không thể đối mặt với thê tử của mình, ta biết đó không phải lỗi của cô ấy, nhưng lại không thể đối diện với cô ấy…”
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Nếu là ngươi, ngươi có thể đối diện được không?”
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Cô ấy không sai”.
Người đàn ông gật đầu: “Ta biết cô ấy không sai, là ta sai, ta không nên biến mất lâu như thế, là ta không bảo vệ tốt cho cô ấy. Nhưng khi đó ta còn quá trẻ, ta không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng. Vì thế sau khi thu xếp ổn thoả cho cô ấy và đứa bé, ta bèn rời đi, cuối cùng một lòng tu kiếm, trong lòng không có chút vướng bận…”
Diệp Quân hơi thắc mắc: “Vậy tại sao tiền bối vẫn bị ràng buộc bởi chuyện này?”
Người đàn ông đáp: “Không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng”.
Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Dù ta đã thu xếp ổn thoả cho cô ấy, còn luôn chăm sóc cô ấy… Nhưng ngươi biết chuyện khiến người ta tổn thương nhất trên đời này là gì không? Không phải những lời nói xấu xa mà là sự lạnh lùng, ta với cô ấy vốn gắn bó keo sơn, không giấu giếm nhau cái gì, nhưng sau đó, ta rất kính trọng, rất khách sáo với cô ấy…”
Nói đến đây, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta từng đặt tay lên ngực tự hỏi, ngươi biết nhân tính độc ác đến mức nào không? Một mặt tối tăm nhất trong nội tâm ta từng có suy nghĩ thế này, ta rất tức giận, rất tức giận, vì sao cô ấy phải sinh đứa bé kia ra, vì sao cô ấy không dùng cái chết để giữ sự trong sạch, cô ấy nên dùng cái chết để giữ sự trong sạch…”
Nói đến đây, ông ta chợt bật cười: “Ngươi xem, rõ ràng ta là người sai, nhưng ta lại yêu cầu cô ấy làm như thế, có phải rất xấu xa, có phải rất ích kỷ, có phải rất đáng ghét không?”
Diệp Quân khẽ thở dài không nói gì.
Người đàn ôgn lại nói: “Bây giờ nghĩ lại, lúc trước ta sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy, thật ra cũng không phải thật sự muốn tốt cho cô ấy, ta là đang trả thù, dùng một cách còn độc ác hơn những lời mắng chửi gấp trăm lần để trả thù cô ấy…”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối muốn ta làm gì?”
Hắn không bình luận chuyện này là đúng hay sai, hắn không trải qua chuyện của hai người, không có tư cách để đánh giá.
Người đàn ông mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân, bên trên có năm chữ: Cố chấp nắm chặt tay.
Người đàn ông nói: “Đưa ngọc bội này cho cô ấy, nói là ta xin lỗi cô ấy…”
Ngay sau đó, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trong nhẫn không gian này ngoài toạ độ bản đồ vũ trụ kia của ta còn có truyền thừa kiếm đạo ta tích luỹ cả đời, ngươi giao nó cho cô ấy luôn”.