Nếu nhà họ Vương bị một mình Diệp Quân tiêu diệt, thì bọn họ thật sự thấy hoảng hốt. Vì Diệp Quân chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hơn nữa tu vi của hắn còn đang bị trấn áp.
Nhưng nhà họ Vương là bị một thế lực địa phương trong động thiên Thần Nhất tiêu diệt thì lại khác.
Mục tiêu của bọn họ là Diệp Quân, không phải thế lực địa phương trong động thiên Thần Nhất.
Mạt Thiên Đô cất lời: “Phái người đi vào đàm phán với thế lực địa phương kia xem sao?”
Trần Du lắc đầu: “E rằng sẽ khó đàm phán, thế lực trong đó không hề biết đến gia tộc hậu duệ thần linh chúng ta, mà bên trong còn có sức mạnh phong ấn do Thượng Thần Thần Nhất để lại, vì thế bọn họ hoàn toàn không cần phải nể mặt chúng ta…”
Tần Nguyên nói: “Cho bọn họ lợi lộc, bảo bọn họ bắt Diệp Quân giúp chúng ta?”
Mạt Thiên Đô ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Làm thế cũng được”.
Trần Du cất lời: “Mỗi gia tộc chúng ta bỏ ra năm Tổ Nguyên, hai mươi Tổ Nguyên, có lẽ thế lực bên trong sẽ động lòng”.
Tần Nguyên hỏi: “Phái ai đi đây?”
Mạt Thiên Đô đáp: “Mỗi gia tộc phái một người”.
Tần Nguyên cười đáp: “Được”.
Trần Du và Triệu Thiên Kích cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bốn người lập tức phái bốn cao thủ tiến vào động thiên Thần Nhất.
Mạt Thiên Đô đột nhiên nhìn về phía Trần Du: “Người của huynh đã tiến vào Tuế Nguyệt trường hà chưa?”
Trần Du gật đầu: “Đã tiến vào rồi”.
Mạt Thiên Đô gật đầu: “Cho dù thế nào, chúng ta vẫn phải có tính toán cho tình huống tệ nhất, nếu thế lực bên trong động thiên Thần Nhất không muốn hợp tác, thì chỉ có thể lợi dụng người trong gia tộc của Diệp Quân ép hắn ra ngoài thôi”.
Trần Du cười nói: “Tối đa ba ngày, người của ta sẽ bắt người trong gia tộc hắn đến đây. Đến lúc đó ta cũng muốn xem Diệp Quân có thể lòng dạ sắt đá đứng nhìn người trong gia tộc lần lượt chết đi không”.
Mạt Thiên Đô gật đầu, lão ta cũng không cảm thấy hành động này hơi bỉ ổi, từ trước đến giờ, người làm nên chuyện lớn đều chưa từng chú ý chuyện vặt vãnh.
…
Tuế Nguyệt trường hà.
Hôm nay, có mười mấy cao thủ tiến vào Tuế Nguyệt trường hà từ thời đại cũ, những cao thủ này đều là người nhà họ Trần, người dẫn đầu tên Trần Thanh, là đại trưởng lão của nhà họ Trần.
Vì tránh có sơ suất, nên Trần Du đã phái đại trưởng lão của nhà họ Trần chỉ huy.
Phải biết rằng Trần Thanh là cao thủ cảnh giới Thiên Quân đỉnh cao, mà những người ông ta chỉ huy đều là cảnh giới Đế Quân.
Không thể không nói, đội ngũ này rất phô trương.
Trần Thanh nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà, cười khẽ: “Đi đến nơi này đúng là không dễ dàng”.
Thời đại cũ muốn tiến vào Tuế Nguyệt trường hà là rất khó, vì Chúng Thần trước đây đã để lại phong ấn ở biên giới hai nơi. Lần này bọn họ có thể đi vào đều là vì bốn gia tộc hợp tác, mới phá vỡ được phong ấn trong khoảng thời gian ngắn.
Một ông lão bên cạnh Trần Thanh cười nói: “Cũng không biết nền văn minh võ đạo của Tuế Nguyệt trường hà này thế nào, nếu quá yếu thì đúng là nhàm chán”.
Trần Thanh cười nói: “Chúng ta đến đây, có lẽ được xem là… cao thủ tiến vào thôn tân thủ nhỉ? Ha ha…”