Thượng Thần Thiên Vân cũng không đả thương Diệp Quân mà giúp hắn trấn áp sát ý và lệ khí, vì bà ta đã nhìn ra Diệp Quân lúc này đang nổi điên, đầu óc không tỉnh táo.
Lúc này, Tiểu Tháp cũng vội giúp bà ta trấn áp Diệp Quân.
Sau khi được Thượng Thần Thiên Vân và Tiểu Tháp trấn áp, cuối cùng trong mắt Diệp Quân cũng xuất hiện chút ánh sáng.
Giọng nói của Thượng Thần Thiên Vân vang lên trong đầu Diệp Quân: “Thượng Thần Thiên Huyên và quan chấp hành đứng đầu sắp về rồi, bọn họ còn mạnh hơn cả ta, chắc chắn ngươi không phải đối thủ của bọn họ, mau đi đi”.
Diệp Quân im lặng nhìn Thượng Thần Thiên Vân, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn rung động kịch liệt, sau đó hắn mượn khả năng xuyên thời không của kiếm Thanh Huyên biến mất.
“Láo xược!”
Lúc này, Điện chủ của điện Chấp Pháp ở phía xa chợt hét to, muốn phong toả thời không để ngăn Diệp Quân lại.
Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên bay ngược lại tới khu vực nơi Điện chủ Vu Trụ của điện Chấp Pháp đang đứng, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc khiến Vu Trụ lùi lại mấy vạn trượng.
Sau khi dừng lại, Vu Trụ nhìn Thượng Thần Thiên Vân bằng ánh mắt khó tin, ông ta vừa định lên tiếng thì Thượng Thần Thiên Vân đã nói với nét mặt nặng nề: “Lực lượng của thanh kiếm này mạnh quá…”
Sau đó bà ta còn nhìn về phía Vu Trụ, hỏi với vẻ quan tâm: “Vu Trụ điện chủ, ông không sao chứ?”
“Thượng Thần Thiên Vân!”
Vu Trụ tức giận nhìn Thượng Thần Thiên Vân: “Bà cố ý thả hắn ta đi đúng không”.
Thượng Thần Thiên Vân cau mày: “Nếu ông nói như thế ta kiện ông tội phỉ báng đấy”.
Vu Trụ nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân, ông ta tức giận đến mức cơ thể cũng hơi run rẩy, nhưng nghĩ đến thực lực đáng sợ của người phụ nữ này, ông ta lại hơi bất đắc dĩ, cuối cùng ông ta hít sâu một hơi đè nén lửa giận trong lòng, sau đó bắt đầu nói phải trái: “Thượng Thần, tạm thời chưa nói đến chuyện Nhất Niệm vi phạm thần pháp, người này giết nhiều người của nền văn minh Thiên Hành chúng ta như thế mà bà lại trơ mắt nhìn hắn ta đi mất, bà giải thích thế nào đây?”
Thượng Thần Thiên Vân hỏi ngược lại: “Vì sao ông không ngăn cản đi?”
Nét mặt Vu Trụ cứng đờ.
Thượng Thần Thiên Vân bình tĩnh nói: “Vu điện chủ, ít nhất thì ta còn ra tay, ông thì sao? Sau khi xuất hiện thậm chí ông còn chưa ra tay mà lại chỉ trích ta, có phải ông cảm thấy ta dễ bắt nạt không?”
Sau đó, một khí thế đáng sợ bao trùm lấy Vu Trụ, ra vẻ như sắp đánh nhau đến nơi.
Thấy Thượng Thần Thiên Vân lại muốn ngang ngược, sắc mặt Vu Trụ rất khó coi nhưng lại không dám nổi giận, ông ta chỉ đành tận tình nói phải trái: “Thượng Thần, thiếu niên kia giết rất nhiều người của chúng ta, để hắn ta đi như thế chúng ta phải ăn nói thế nào với dân chúng đây? Từ trước đến giờ nền văn minh Thiên Hành chúng ta chưa từng bị ai đối xử như thế cả, hơn nữa hắn ta còn rời khỏi nền văn minh Thiên Hành mà không bị ảnh hưởng gì…”
Thượng Thần Thiên Vân lạnh nhạt nhìn Vu Trụ: “Vu điện chủ, ông thật sự cho rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như thế à?”
Vu Trụ nhíu mày: “Có ý gì?”
Thượng Thần Thiên Vân lắc đầu, khẽ thở dài: “Sao đầu óc của Điện chủ điện Chấp Pháp như ông lại đơn giản thế?”
Vu Trụ nhất thời sa sầm mặt, nhưng lại không dám nổi giận.