Cuối cùng Thần Nhất lựa chọn binh giải, làm chính mình thật sự, vì ông ấy không muốn biến thành “người” mà ông ấy ghét.
Trên bầu trời sao, cô gái váy đỏ trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu: “Đáng tiếc”.
Dứt lời, cô ta xoay người lướt đi.
Ông lão đứng cạnh Thần Nhất đã giàn giụa nước mắt, ông ta cúi cười cõng Thần Nhất lên, run rẩy nói: “Cậu chủ, lão nô đưa cậu về nhà”.
Dứt lời, ông ta cõng Thần Nhất chậm rãi biến mất ở sâu trong tinh không.
Hình ảnh im bặt kết thúc.
Thần Chủ quay đầu nhìn về cô gái áo bào trắng: “Tịnh tông chủ, theo ta được biết, cô cũng không có mối thù lớn gì với Diệp công tử, nếu vậy, sao cô phải bước tới bước cuối cùng, cá chết lưới rách với hắn?”
Tư Phàm Tịnh nhìn thoáng qua Thần Chủ: “Ngươi nhìn không hiểu à?”
Thần Chủ nhẹ giọng nói: “Cuộc tranh giành Đạo chính thống”.
Cuộc tranh giành Đạo chính thống!
Diệp Quân đi theo con đường của Thập Nhất, thành lập trật tự, Tư Phàm Tịnh lại đi con đường còn lại, không có trật tự.
Đương nhiên hai người đã đối lập.
Mặt Tư Phàm Tịnh không cảm xúc: “Thần Nhất sáng tạo ra trật tự, nhưng kết quả ngươi cũng thấy rồi đấy. Cái giá của trật tự này chính là xuất hiện vô số cường giả, vô số vị thần, những cường giả đó như ung nhọt hút sạch vũ trụ, làm cho vũ trụ vỡ nát, trên bờ vực bị nghiền nát”.
Nói đến đây, cô ta khẽ lắc đầu: “Loại trật tự này có ích lợi gì?”
Thần Chủ nhẹ giọng nói: “Sư phụ cũng từng thấy mù mịt, vì theo như cô nói, cường giả ở vũ trụ này càng nhiều thì tuổi thọ của vũ trụ lại càng bất thường… Ông ấy từng nói, Nhân Đạo và Thiên Đạo ngay từ đầu đã đối lập, tu hành chính là nghịch thiên…”
Tư Phàm Tịnh nói thẳng: “Ngươi muốn đứng về phía Diệp Quân à?”
Thần Chủ nhìn Tư Phàm Tịnh: “Ta hy vọng Tịnh tông chủ có thể cho hắn một cơ hội, ít nhất là để cho hắn thử xem”.
Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Hắn không thích hợp, hắn còn trẻ, chưa có thời gian mài giũa, chỉ có sự nhiệt huyết, suy nghĩ khờ dại…”
Thần Chủ đột nhiên cắt ngang lời cô ta: “Có lẽ, sư phụ nhìn trúng sự nhiệt huyết và suy nghĩ khờ dại của hắn…”
Tư Phàm Tịnh nhíu mày.
Thần Chủ cười khẽ nói: “Những người như chúng ta, đều tự cho là đúng, vì chúng ta có thể từ hiện tại nhìn ra tương lai… Chúng ta phủ định Diệp Quân là vì chúng ta đã từng nhìn thấy thế giới có trật tự, nhưng cuối cùng trật tự đó vẫn thất bại. Hơn nữa, sau khi thất bại lại gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, những người bảo vệ vũ trụ lúc trước, sau khi mất đi trói buộc lại trở thành kẻ thù lớn nhất của chúng sinh và vũ trụ… Ta cũng hiểu, Diệp Quân không thể làm tốt hơn sư phụ ta… Hắn dựa vào đâu để làm tốt hơn sư phụ ta chứ? Nhưng…”
Nói đến đây, Thần Chủ nhìn về Tư Phàm Tịnh: “Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta dựa vào đâu để nói hắn không thể làm tốt hơn sư phụ ta?”
Tư Phàm Tịnh im lặng không đáp.
Thần Chủ nói tiếp: “Tịnh tông chủ, sao chúng ta không cho hắn một cơ hội, để hắn thử xem? Nếu hắn không làm được, cho dù những người đứng sau hắn mạnh tới đâu, cũng không thể cưỡng ép thay đổi ý chí của chúng sinh… Vũ Trụ Kiếp nên tới vẫn sẽ tới, đương nhiên bọn họ có thể hủy diệt chúng sinh, nếu bọn họ hủy diệt chúng sinh, vậy không phải sẽ đúng ý chúng ta sao?”