Nói đến đây, thiếu niên như cảm nhận được gì, hắn ta quay đầu lại nhìn cô gái, thấy vẻ lo lắng trong mắt cô gái, thiếu niên cười bảo: “Tỷ đừng lo, đệ đùa đấy, ở đây rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, đệ biết truyền thừa đó không liên quan đến mình, đệ chỉ tới xem cho biết thôi. Lát nữa nếu có nguy hiểm chúng ta sẽ lập tức chạy, quyết không mạo hiểm”.
Cô gái khẽ gật đầu: “Ừm”.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn tám quan tài phía xa, trong mắt vẫn khó che giấu được vẻ hưng phấn và tò mò.
Cô gái nhìn tám quan tài nơi xa, vẻ lo lắng trong mắt không hề đi ngược lại còn ngày càng nhiều hơn, bởi vì trực giác nói cho cô ta biết chuyện này không đơn giản.
Cô ta vốn chỉ đưa đệ đệ tới đây cho biết, kế hoạch ban đầu của cô ta là nhìn từ xa sau đó đưa đệ đệ đi.
Bởi vì cô ta biết rất rõ thực lực của mình, chuyện tốt như có được truyền thừa của vũ trụ Tứ Duy không tới lượt bọn họ, họ cũng không có năng lực đó.
Mà ở ngoài cổng, khi cô ta không chú ý, đệ đệ đã chạy vào, hết cách, cô ta chỉ đành chạy vào theo, sau khi đi vào, cổng đá liền đóng lại, điều này khiến cô ta rất bất an.
Như nghĩ tới điều gì, cô gái chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, quét mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại ở ba người phía Diệp Quân.
Không chút do dự, cô ta trực tiếp kéo đệ dệ đi về phía đó, tuy thiếu niên hơi tò mò nhưng cũng không nói gì, vẫn hứng thú nhìn quan tài máu ở nơi xa.
Diệp Quân nhìn cô gái bên cạnh, đương nhiên hắn đã phát hiện ra hành động nhỏ của cô gái và thiếu niên.
Thấy Diệp Quân nhìn lại, cô gái vội nở nụ cười hiền lành.
Diệp Quân cũng mỉm cười, rồi quay đi.
Đúng lúc này, một người thần bí đột nhiên xuất hiện ở phía trước tám quan tài máu.
Sau khi người thần bí xuất hiện, nơi đây đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người thần bí.
Cường giả vũ trụ nền văn minh cấp bốn.
Đại Tôn nhìn chằm chằm người thần bí, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.
Người thần bí chậm rãi đi về phía trước, hắn ta nhìn quanh đám đông một lượt, khi nhìn thấy Diệp Quân và Đại Tôn, hắn ta mỉm cười, sau đó hắn ta lại nhìn đoàn người đông đúc trước mặt: “Hoan nghênh mọi người tới đây”.
Thấy người thần bí nhã nhặn như vậy, mọi người vốn đang hơi lo lắng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người thần bí đột nhiên xòe tay, trong lòng bàn tay hắn ta có một màn sáng chậm rãi bay lên trời, màn sáng dài ngàn trượng tựa như bức tranh cuộn treo lơ lửng giữa không trung.
Mọi người đều hơi nghi hoặc.
Ba người Diệp Quân cũng hơi khó hiểu.
Lúc này Nhất Niệm xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, trong tay cô ta cầm một cây kẹo hồ lô, cô ta đang liếm rất hăng say.
Thấy Nhất Niệm xuất hiện, Diệp Quân mỉm cười sau đó lại lấy ra một cây kẹo hồ lô khác đã bóc đưa cho cô ta, bởi vì cây kẹo trong tay cô ta đã chỉ còn lại một viên cuối cùng.
Nhất Niệm cười tươi nhận lấy sau đó tay trái liếm một cái, tay phải liếm một cái.