Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu, bây giờ nếu hắn ngủ, lỡ như lại xảy ra nguy hiểm gì thì Tô Tử không thể xoay sở được.
Dù có đá Nữ Oa, nhưng hắn vẫn không yên tâm, hơn nữa bây giờ Tô Tử vẫn chưa được đá Nữ Oa nhận làm chủ, hoàn toàn không thể phát uy sức mạnh chân chính của nó.
Tô Tử nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, dịu dàng nói: “Buồn ngủ quá thì nghỉ ngơi đi!”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Không được, tôi sợ cô sàm sỡ tôi!”
Tô Tử trợn mắt: “Bây giờ anh còn có thể làm gì à?”
Diệp Quân lắc đầu, hắn vừa định nói gì đó thì Tô Tử đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên môi hắn.
Diệp Quân sửng sốt.
Vừa chạm vào đã rời đi!
Trong đêm tối, mặt Tô Tử hơi ửng đỏ, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cô ấy vô cùng ngượng ngùng, vội vàng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một nụ hôn trong sáng thôi, là cách giao lưu rất bình thường của hệ Ngân Hà chúng tôi…”
Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Có thể giao lưu thêm một lúc không?”
Tô Tử: “…”
Nhìn Tô Tử đang thẹn thùng, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười khẽ, đương nhiên hắn sẽ không tin lời Tô Tử. Dù sao bây giờ hắn cũng không còn như lúc đầu, tuy vẫn chưa hiểu rõ hệ Ngân Hà cho lắm, nhưng vẫn biết một vài kiến thức thông thường.
Diệp Quân muốn thử cử động, nhưng lúc này hắn thật sự không có chút sức lực nào cả.
Sức lực cả người như bị hút khô rồi vậy!
Diệp Quân thầm thở dài.
Cha ra tay độc ác quá.
Hắn cũng nghi ngờ rốt cuộc mình có phải con ruột không.
Nhưng hắn phát hiện huyết mạch và kiếm ý của hắn đã xảy ra thay đổi lớn. Nói một cách đơn giản là trở nên mạnh hơn, nhưng rốt cuộc mạnh như thế nào thì hắn cũng không rõ lắm.
Thật ra bây giờ hắn cũng hơi chờ mong lúc tu vi khôi phục, vì nếu khôi phục được, thực lực của hắn sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Trong lúc suy nghĩ cơn buồn ngủ ập đến, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng sau đó, hắn chợt cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn nhất thời khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy thế, Tô Tử hơi đau lòng nói: “Nếu muốn ngủ thì ngủ đi, tôi trông chừng anh!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không được, nếu ngủ mất, một khi gặp nguy hiểm thì cô phải làm sao? Cô cứ nói chuyện với tôi là được”.
Đương nhiên là hắn không dám ngủ, dã thú còn đỡ, hắn sợ người phụ nữ áo tím trong máy bay trước đó kìa, ả là yêu!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Tô Tử ôm hắn vào lòng, vừa cảm động vừa tức giận: “Bây giờ anh còn quan tâm tôi làm gì, mau ngủ đi!”
Diệp Quân lại lắc đầu một lần nữa: “Cô nói chuyện với tôi đi!”
Thấy Diệp Quân kiên trì như thế, Tô Tử hơi bất đắc dĩ, chỉ đành thoả hiệp. Thật ra cô ấy cũng sợ, sợ sau khi Diệp Quân ngủ say sẽ không thể tỉnh lại nữa, vì tình trạng của Diệp Quân lúc này rất tệ.
Thấy Diệp Quân lại buồn ngủ, Tô Tử vội nói: “Anh muốn nói gì?”