Nạp Lan Ca cười nói: “Được!”
Diệp Quân xòe bàn tay ra, hai con hạc giấy ở trên bàn phía xa bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn đưa Nạp Lan Ca một con rồi cầm bút lên, trầm tư một lúc mới viết.
Nạp Lan Ca cũng bắt đầu viết.
Một lúc sau, cả hai đã viết xong.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, cười nói: “Tiểu Ca, muội viết gì vậy?”
Nạp Lan Ca đang định nói thì Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết rồi, bí mật!”
Nạp Lan Ca lắc đầu, cô mở hạc giấy ra, trên đó viết: “Yêu Diệp Quân, mãi mãi!”
Diệp Quân sững sờ.
Nạp Lan Ca nhìn con hạc giấy nhỏ của Diệp Quân, chớp mắt, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười, mở hạc giấy ra, bên trên viết: “Yêu Lan Ca, mãi mãi!”
Nhìn thấy dòng chữ này, Nạp Lan Ca mỉm cười, cô nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt dịu dàng.
Diệp Quân xòe bàn tay, hạc giấy của hắn và Nạp Lan Ca từ từ bay lên cây tinh không.
Hai người quay người rời đi.
Biển tinh không, nơi này không còn bí mật nào nữa!
…
Diệp Quân đưa Nạp Lan Ca về thần điện Hư Chân, hai người cũng không thành thân vì không có thời gian.
Bây giờ, hắn rất cần thời gian.
Trước cổng đại điện của thần điện Hư Chân, Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, bên cạnh hắn là An Nam Tịnh.
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Huynh đi đây!”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Ta sẽ bảo vệ thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các cho huynh!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn nhìn An Nam Tịnh, nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi!”
An Nam Tịnh gật đầu.
Vào lúc hai người định rời đi, thời không phía xa mở ra, sau đó, một con đường vàng kim trải dài.
Thế giới Hư Chân!
Diệp Quân nhìn con đường vàng kim, nheo mắt lại.
Nhanh vậy đã tới rồi sao?
Đúng lúc này, một thanh niên chậm rãi đi ra từ trong con đường Hư Chân, thanh niên mặc gấm bào, tay phải cầm thương.
Phía sau gã, vài thanh niên nữa lần lượt đi ra.
Thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ.
Sau khi thanh niên áo bào đi ra, gã nhìn xung quanh một lượt rồi cau mày, linh khí vũ trụ này thật tệ hại.
Một thanh niên áo trắng bên cạnh cười nói: “Thế giới này thật thấp kém!”
Những thần linh khác cũng gật đầu, vũ trụ này thật sự quá thấp kém!