Ông lão đi tới, liếc nhìn Diệp Quân đứng bên cạnh Nam Cung Tuyết rồi mới nhìn Nam Cung Tuyết, cười bảo: “Về rồi à”.
Nam Cung Tuyết gật đầu, giải thích: “Tam thúc, xin giới thiệu một chút, vị này là Diệp công tử, là bạn con mới quen”.
Nghe vậy, ông lão nhìn về phía Diệp Quân, hỏi: “Là người của Diệp tộc ở Nam Cực Thần Châu?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.
“Ồ!”
Ông lão chỉ liếc mắt một cái rồi dời ánh nhìn về phía Nam Cung Tuyết: “Phụ thân con bảo ta tới đón con, chúng ta đi thôi”.
Nam Cung Tuyết gật đầu, nhìn sang Diệp Quân: “Chúng ta đi đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Ông lão kia liếc nhìn Diệp Quân nhưng không nói gì.
Ba người nhanh chóng đi vào địa phận của tộc Nam Cung. Tộc Nam Cung ở sâu trong một vùng núi, khi tiến vào khu vực này, Diệp Quân phát hiện, trên bầu trời của vùng núi non trùng điệp này có vô số trận pháp bí ẩn.
Chốc lát sau, ba người đã tới phủ Nam Cung, Nam Cung Tuyết sai người đưa Diệp Quân vào một viện để nghỉ tạm, còn bản thân trở về viện chính. Diệp Quân vào phòng, đóng cửa lại rồi nhanh chóng tiến vào trong Tiểu Tháp.
May mà cô cô của hắn không phong ấn luôn công năng của Tiểu Tháp.
Sau khi vào trong, Diệp Quân lấy ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ ra, bắt đầu nghiên cứu. Sau một ngày tìm hiểu, rốt cuộc hắn cũng đã nắm vững được thuật này. Có điều, khi bắt tay vào chế luyện thần khôi, hắn lại phát hiện, nó thật sự rất khó.
Các nguyên liệu cần cho việc chế luyện quá nhiều.
Không chỉ nhiều mà chúng còn vô cùng quý hiếm, thậm chí là vô giá.
Diệp Quân vừa bắt tay vào đã vấp phải khó khăn.
Nếu còn đang ở vũ trụ Quan Huyên thì đã không cần phải lo đến chuyện nguyên liệu, nhưng đang ở nơi này, muốn kiếm đủ các nguyên liệu cần thiết quả là khó khăn vô cùng. Mặc dù như vậy, Diệp Quân vẫn không có ý định bỏ cuộc.
Bởi vì… sức mạnh của con rối Đại Đế đã khiến hắn thật sự xao động. Vì vậy, Diệp Quân quyết định, đầu tiên cứ thăng cấp cho con rối Bán Bộ Đại Đế lên Đại Đế trước đã.
Thu ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ lại, Diệp Quân lầm bầm: “Xem ra, việc này còn phải nhờ Nam Cung Tuyết cô nương giúp một tay rồi”.
Nói đoạn, hắn đứng lên, ra khỏi Tiểu Tháp. Vừa đi ra, Diệp Quân chạm mặt ngay Nam Cung Tuyết. Hôm nay Nam Cung Tuyết mặc chiếc váy dài trắng, vóc dáng cô ấy vốn cao gầy, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời, chỉ có điều, lúc này đây, sắc mặt cô ấy như được bọc một lớp sương lạnh.
Diệp Quân đi tới trước mặt Nam Cung Tuyết, hỏi: “Nam Cung Tuyết cô nương, cô làm sao thế?”
Nam Cung Tuyết hơi cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, không nói một lời.
Diệp Quân kinh ngạc: “Nam Cung Tuyết cô nương, cô…”
Nam Cung Tuyết khẽ nói: “Lẽ ra chúng ta không nên quay về đây”.
Diệp Quân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”