Ra được rồi!
Diệp Quân hít sâu một hơi. Linh của thần ấn xuất hiện trước mặt hắn, trong tay còn nắm một bức họa.
Diệp Quân hỏi: “Đó là Thần Đồ?”
Linh của thần ấn hừ lạnh một tiếng, vẻ như không muốn đáp lời.
Song cô ta chợt nghĩ, hiện giờ mình đã thành người dưới trướng kẻ này, vẫn nên lịch sự cung kính một chút thì hơn. Vì thế, cô ta khẽ gật đầu một cái, ném thần đồ cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận thần đồ, quan sát một chốc rồi hỏi: “Thu phục nó bằng cách nào?”
Linh của thần ấn đáp: “Ta theo ngươi, dĩ nhiên nó sẽ nghe lời ngươi”.
Diệp Quân cười bảo: “Có người nói, ở thời đại Thần Nhất có bốn chí bảo, ngươi là lão đại của bọn chúng phải không?”
Linh của thần ấn ngạo nghễ cười: “Tất nhiên rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy sau này phải nhờ vào ngươi nhiều rồi”.
Nghe Diệp Quân nói thế, linh của thần ấn liếc nhìn hắn một cái, thiện cảm dành cho Diệp Quân tăng lên không ít.
Đúng lúc này, Mộc Nguyên đứng bên đột nhiên xen vào: “Diệp thiếu, cậu xem kìa”.
Diệp Quân quay sang phía Mộc Nguyên chỉ, cách đó chừng nghìn trượng có một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp đang quỳ gối, hai mắt nhắm nghiền, máu tươi đang liên tục tràn ra từ hốc mắt.
Mộc Nguyên trầm giọng: “Đó là thần tướng Trấn Thiên”.
Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên, hỏi: “Thần tướng Trấn Thiên?”
Mộc Nguyên gật đầu: “Trong số các thần tướng, gã có thể xếp vào hàng năm người mạnh nhất… Nhưng sao gã lại quỳ ở đó nhỉ?”
Diệp Quân liếc nhìn thần tướng Trấn Thiên, hắn cũng có cùng một thắc mắc với Mộc Nguyên: “Sao lại quỳ ở đó?”
Mộc Nguyên lắc đầu, sắc mặt lộ vẻ căng thẳng: “Thực lực của người này vô cùng mạnh mẽ, người thường hoàn toàn không có khả năng chế ngự gã, càng đừng nói bắt gã quỳ… Để ta đi hỏi xem”.
Dứt lời, ông ta lắc mình, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt thần tướng Trấn Thiên, ông ta nhìn vị thần tướng đang quỳ, hỏi: “Trấn Thiên, quỳ ở đó làm gì vậy?”
Trấn Thiên cau mày: “Mộc Nguyên, ông chưa chết à?”
Mộc Nguyên cười bảo: “Còn vất vưởng sống sót”.
Trấn Thiên chỉ lẳng lặng lạnh nhạt nhìn, không hồi đáp câu hỏi trước đó.
Mộc Nguyên hỏi lại: “Trấn Thiên, ngươi quỳ ở đây làm gì?”
Trấn Thiên tức tối: “Ta thích quỳ đấy, có được không?”
Mộc Nguyên trừng mắt với ông ta: “Có phải ngươi bị người ta đánh không?”
Trấn Thiên tức thì giận dữ tím mặt: “Ai có thể đánh ta?”
Mộc Nguyên gật đầu: “Nói cũng phải, vậy ông đứng lên đi”.
Trấn Thiên trầm giọng: “Mộc Nguyên, ông chớ có xen vào việc của người khác, cần đi làm gì thì làm đi, đừng lề mề ở đây”.
Nghe Trấn Thiên nói thế, sắc mặt Mộc Nguyên tức thì trở nên cổ quái hết sức: “Đúng là ngươi bị người ta đánh thật rồi”.
Trấn Thiên: “…”