Nghĩ đến đây, An Vương bỗng nhìn mảnh tinh không trên đỉnh đầu: “Thương Vương, ông định đợi người của ta chết hết rồi mới ra tay à?”
“Ha ha!”
Tiếng cười lớn vang vọng trong hư không, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.
Ông ta chắp tay sau lưng, mặc một bộ áo bào đen rộng rãi, đầu tóc đỏ như lửa.
Sau lưng Thương Vương là một nghìn cường giả thần linh mặc áo giáp đen.
An Vương bình tĩnh nói: “Thương Vương, hôm nay ông khoanh tay đứng nhìn không giúp đỡ, ngày sau ông sẽ phải trả cái giá rất thê thảm!”
Thương Vương nheo mắt: “An Vương, hình như là vấn đề của chính bà mà?”
An Vương khẽ cười: “Nếu ban đầu ông chịu ra tay thì chúng ta đã có cơ hội giết chết Diệp Quân kia rồi, nhưng ông lại cứ nhất quyết đứng đợi ta và phe địch cùng tổn thất, muốn đợi phe địch tiêu hao thực lực của ta rồi mới ra tay”.
Nói rồi, bà ta khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc, ông đã đánh giá thấp thực lực của những người này, bây giờ Diệp Quân đã sắp vào thế giới Hư Chân, một khi hắn vào được đó, chúng ta muốn giết hắn sẽ khó hơn gấp bội”.
Thương Vương cười nhạt: “Ta đã từng gặp Diệp Quân mà bà nói, đúng là thiên tài hiếm thấy, nhưng ta thấy An Vương bà cũng hơi nói quá lên rồi. Một kiếm tu thiếu niên có thể lật đổ thế giới Hư Chân ta sao? Mấy lời nói đùa của chủ nhân bút Đại Đạo mà bà cũng tin à? Đúng là nực cười!”
An Vương chỉ nhìn Thương Vương mà không nói gì thêm.
Dù là người hay thần linh đều không thể cãi với kẻ ngốc được.
Vì ngươi cãi không lại bọn họ đâu!
Thương Vương cười khẩy: “An Vương, hành động lần này của bà không chỉ đã thất bại mà còn tổn thất nhiều cường giả thế này, bà cứ đợi bị xét xử đi!”
An Vương: “Xét xử thì xét xử!”
Thương Vương bỗng cười nói: “Hy vọng bà…”
An Vương bỗng nhìn An Nam Tịnh, nói: “Ta có một suy nghĩ, ngươi nghe xem thử được không nhé. Là thế này, chúng ta bắt tay giết Thương Vương này với đám người ông ta dẫn tới, ngươi xem được không?”
Nghe thế, Thương Vương kia híp mắt lại: “Bà nổi điên gì đấy?”
An Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Vương: “Bị vũ trụ Quan Huyên đánh là ta đáng đời, nhưng bị người phe mình tính kế thì mẹ kiếp, ta thấy rất tức, bà đây nói cho ông biết, bà đây không làm nữa, cút mẹ ông đi!”
Nói rồi, bà ta xông thẳng lên trời, lao về phía Thương Vương.
Thuộc hạ của bà ta cũng sững sờ, sau đó cũng theo bà ta xông về phía đám người Thương Vương.
Tuy bọn họ thấy làm vậy không đúng, nhưng không thể làm khác được.
Bây giờ không theo An Vương, chưa đợi đến lúc bị xét xử thì bọn họ đã bị giết sạch rồi.
Sắc mặt Thương Vương kia bỗng trở nên cực kỳ khó coi!
Mẹ kiếp!
Người đàn bà điên này!
Lúc này, ông ta buộc phải ứng chiến!
Vì người phụ nữ này tới giết ông ta thật!