Diệp Quân chỉ nắm lấy tay cô, khẽ mỉm cười.
Nụ cười khiến bao lo âu trong lòng cô gái đều bốc hơi.
Chỉ còn lại cảm giác an toàn.
Cô cũng không biết vì sao, chỉ biết sự hiện diện của người này làm mình an tâm vô cùng.
Diệp Quân nói với gã đàn ông kia: “Tao đang tự hỏi. Nhà họ Lý đã bị diệt, nhà họ Vương thì không rảnh hơi đâu mà tìm tới báo thù, nên rốt cuộc mày là do ai phái tới?”
Đối phương hừ cười: “Mày quên những gì mày đã làm nhanh vậy à?”
Diệp Quân cau mày: “Tao làm gì?”
Gã đàn ông quắc mắt: “Người của bọn tao mà cũng dám giết, gan mày to bằng trời rồi!”
Diệp Quân càng khó hiểu: “Người của bọn mày?”
Gã đàn ông không giải thích thêm nữa mà cầm thanh trường đao đeo sau lưng ra, chân trái bước tới nửa bước, vận khí trong người. Lưỡi đao trong tay gã sáng lên tia sáng lạnh lùng.
Diệp Quân chỉ im lặng quan sát.
Chỉ thấy đối phương bước tới, gầm lên: “Khai Thiên Tích Địa!”
Nhưng thứ hạ xuống không phải đao, mà là một khẩu súng nhằm thẳng Diệp Quân mà bóp cò.
Tô Tử biến sắc kịch liệt, vội vàng nhào tới che cho hắn, hai mắt nhắm nghiền.
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang lên.
Khi Tô Tử mở mắt ra, gã đàn ông đã bay ngược ra sau mấy trượng với một thanh kiếm cắm giữa trán.
Vào khoảnh khắc gã móc súng, kiếm của Diệp Quân cũng đã đâm phập vào mục tiêu, khiến phát đạn đi chệch hướng.
Trong vòng mười trượng, kiếm nhanh hơn súng.
Ngoài mười trượng, chỉ cần dùng Huyền khí, kiếm vẫn nhanh hơn!
Thấy Diệp Quân bình an vô sự, Tô Tử thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân liếc nhìn gã đàn ông rồi kéo cô gái rời đi, nào ngờ lại nghe gã cất giọng khàn đặc: “Vị Lai Tông của tao sẽ không tha cho mày!”
Vị Lai Tông?!
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân biến sắc: “Ưng Thanh!”
Đoạn hắn chạy lại, nói với gã đàn ông: “Ông biết Ưng Thanh không? Bảo bà ấy đến gặp tôi, tôi có thể ân xá cho…”
Gã đàn ông trợn trừng nhìn hắn, dữ tợn gằn ra: “Tổ sư sẽ không tha cho mày! Sẽ giết cả nhà mày!”
Nói rồi nằm vật ra tắt thở.
Diệp Quân: “…”
Ưng Thanh: “…”
Chết rồi!
Sắc mặt Diệp Quân khó xem cực kỳ.
Hắn không ngờ hai người này lại là người của Vị Lai Tông.