Dạ Nam Tình hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tuy là thành thân giả nhưng chúng ta cũng nên tôn trọng lẫn nhau, cô nghĩ sao?”
Dạ Nam Tình nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân lại hỏi: “Cô có người mình thích không?”
Dạ Nam Tình nháy mắt: “Có!”
Diệp Quân lập tức nhíu mày: “Nam Tình cô nương, sao cô không nói sớm? Nếu cô nói sớm thì ta sẽ không đồng ý liên hôn với cô”.
Dạ Nam Tình hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân nghiêm mặt bảo: “Nếu cô đã có người mình thích, ta liên hôn với cô thì hắn sẽ nghĩ thế nào? Thế này chẳng phải phá hỏng quan hệ của hai người sao?”
Đương nhiên hắn không có ý định làm kẻ thứ ba!
Dạ Nam Tình đột nhiên nói: “Diệp công tử, từ nhỏ ngươi đã được nuôi thả rồi đúng không?”
Diệp Quân thảng thốt: “Sao cô biết?”
Dạ Nam Tình nghiêm túc nói: “Trông ngươi khá ngây thơ!”
Diệp Quân: “…”
Ngây thơ!
Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, lúc này hắn bỗng cảm thấy cô ta có vẻ không đơn giản lắm.
Nhưng hắn cũng thấy bình thường, dù sao cô ta cũng sinh ở hoàng thất, ở nơi này dù không làm chuyện gì xấu thì chắc chắn cũng đã thấy không ít.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, phía chân trời xuất hiện một khoảng trắng như bụng cá.
Diệp Quân nhìn chân trời, cười bảo: “Nam Tình cô nương, chúng ta đi dạo nhé?”
Dạ Nam Tình không từ chối, khẽ gật đầu.
Hai người đi về phía sâu trong hoàng cung, vì vừa nãy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả công kích nên lúc này trong hoàng cung lại có thêm một số cường giả, nhất là ở chỗ sâu trong thời không, có mấy chục Mệnh Vận Đại Đế trấn giữ.
Diệp Quân nhìn xung quanh, lúc này hoàng cung được trang hoàng rất náo nhiệt, mỗi cung điện đều dán chữ ‘hỉ’ thật lớn, trên mái hiên và dưới chân nhà cũng treo đèn lồng đỏ, ngoài ra cửa các cung điện còn trải thảm đỏ.
Liên hôn!
Đương nhiên đế quốc Vĩnh Dạ sẽ không lơ là mối liên hôn lần này.
Dù sao thân phận của Diệp Quân cũng rất rõ ràng, chuyện liên quan đến thể diện, đương nhiên đế quốc Vĩnh Dạ phải làm thật tốt.
Diệp Quân dời mắt: “Nam Tình cô nương, ta thấy cô phải nâng cao thực lực để tự bảo vệ mình”.
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười, nhưng không nói.
Diệp Quân cười: “Cô nghĩ sao?”
Dạ Nam Tình hỏi: “Chẳng phải ngươi sẽ bảo vệ ta ư?”
Diệp Quân đáp: “Đúng, nhưng nếu bản thân có thực lực mạnh rồi tự bảo vệ mình chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Dạ Nam Tình khẽ gật đầu: “Cũng đúng”.
Diệp Quân cười: “Ta dạy cô tu luyện nhé”.
Dạ Nam Tình chớp mắt: “Được”.
Diệp Quân bảo: “Đi, ta đưa cô đến một nơi khác”.
Nói rồi hắn kéo cánh tay Dạ Nam Tình, biến mất tại chỗ.
Khi hai người xuất hiện lần nữa thì đã ở trong Tiểu Tháp.
Khi đi vào Tiểu Tháp, trong đôi mắt đẹp của Dạ Nam Tình chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc.