Vu Trụ sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
“Vì sao lại không thể?”
Thượng Thần Thiên Vân nhìn ông ta: “Nền văn minh Thiên Hành chúng ta có thanh kiếm kia không? So với một vài huyết mạch đặc thù của chúng ta thì huyết mạch kia thế nào?”
Sắc mặt Vu Trụ trở nên khó coi.
Dù lúc này ông ta vẫn rất coi thường Diệp Quân, chỉ nghĩ hắn là một con kiến đến từ nền văn minh cấp thấp. Nhưng lý trí lại nói với ông ta rằng thiếu niên này thật sự không hề đơn giản, nền văn minh cấp thấp không thể có thanh kiếm và huyết mạch kia được.
Nền văn minh cấp sáu?
Vu Trụ liên tục lắc đầu: “Không thể nào, hắn chắc chắn không thể đến từ nền văn minh cấp sáu được, ta dám đánh cược bằng đầu của cả nhà ta”.
Sở dĩ ông ta tự tin như thế là vì những năm gần đây, nền văn minh Thiên Hành chưa từng gặp đối thủ bao giờ, hơn nữa bọn họ vẫn luôn thăm dò vũ trụ, nếu gặp phải nền văn minh cấp bậc cao hơn, chắc chắn bọn họ không thể không biết được.
Thượng Thần Thiên Vân nhẹ giọng nói: “Trước đây khi chúng ta huỷ diệt một vài nền văn minh, trước khi gặp phải chúng ta, bọn họ cũng tự tin như chúng ta bây giờ. Bọn họ cho rằng trên đời này không thể có nền văn minh mạnh hơn bọn họ, nhưng chúng ta chỉ dùng một ngọn lửa Thiên Hành đã huỷ diệt toàn bộ nền văn minh của bọn họ”.
Nói đến đây, bà ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Mỗi khi đến lúc đó, chúng ta đều cười nhạo bọn họ là ếch ngồi đấy giếng, không biết trời cao đất rộng, Vu điện chủ, có lẽ trong mắt một vài nền văn minh và một vài cao thủ, chúng ta cũng là ếch ngồi đáy giếng đấy”.
“Ta không dám tán thành!”
Sắc mặt Vu Trụ lạnh như băng: “Thượng Thần Thiên Vân, bà đừng cứ tâng bốc người khác hạ thấp mình nữa, việc nền văn minh Thiên Hành chúng ta tung hoành vũ trụ nhiều năm như thế mà đến giờ vẫn chưa gặp phải đối thủ đã chứng minh tất cả rồi”.
Thượng Thần Thiên Vân nhìn thoáng qua Vu Trụ, không nói gì thêm.
Nói chuyện với kẻ ngốc rất có thể khiến mình ngốc theo.
Lúc này, chân trời chợt nứt ra, sau đó có một người phụ nữ xuất hiện.
Người phụ nữ mặc trường bào bó sát người màu đen, mái tóc dài buộc đuôi người bằng dây màu tím, đuôi tóc dài đến tận mông, khuôn mặt bà ta tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, hoàn mỹ không tỳ vết, không có chút khuyết điểm nào, chỉ là ánh mắt lạnh lùng như một tảng băng, trông rất xa cách.
Thấy người này, Vu Trụ lập tức mừng rỡ nói: “Bái kiến Thượng Thần Thiên Huyên”.
Hai Thượng Thần của nền văn minh Thiên Hành tề tụ.
Thượng Thần Thiên Vân im lặng nhìn Thượng Thần Thiên Huyên.
Thượng Thần Thiên Huyên cũng nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân, hai người cứ nhìn nhau như thế.
Hai người phụ nữ đều là Thượng Thần, đều có học cung của mình, nhưng có một điểm khác là học cung của Thượng Thần Thiên Vân chủ yếu về học tập nghiên cứu, còn học cung của Thượng Thần Thiên Huyên chủ yếu học võ.
Lúc Thiên Hành Chủ còn ở đây thỉnh thoảng hai người còn gặp mặt nhau, nhưng cũng không thân thiết, dẫu sao cả hai cũng đi theo hai con đường khác nhau.
Thượng Thần Thiên Huyên lên tiếng trước: “Thiên Vân, bà thấy chuyện này thế nào?”