Diệp Quân cười nói: “Được”.
Lâm Bảo Mỹ nhếch môi cười: “Hứa rồi đấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nghe Diệp Quân đáp lời như thế, tốc độ ăn của Lâm Bảo Mỹ nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã ăn sạch sẽ.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Ăn xong cũng đã đêm khuya.
Diệp Quân đang định về phòng nghỉ ngơi nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài sân, có một cô gái nằm ở đó.
Cô gái mặc bộ váy dài màu trắng nhạt, nằm trước cửa, khóe môi còn có vết máu liên tục chảy ra.
Dung mạo cô gái tuyệt sắc, khuôn mặt thanh tú gần như hoàn hảo, da như tuyết, vết máu ở khóe miệng đỏ tươi cực kỳ bắt mắt.
Diệp Quân biết cô gái này chính là cô gái đánh với ông lão đó ở trấn Hạo Nhiên vào buổi sáng, vì lúc đối phương đáp xuống, hắn đã nhìn ra.
Diệp Quân không ngờ đối phương lại bị thương nghiêm trọng như thế.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó bước đến bên cạnh cô gái, hắn nhìn cô ta, cô gái đã hôn mê, bị thương khá nặng.
Diệp Quân bế cô gái lên, sau đó quay về phòng, hắn đặt cô gái lên giường, nhìn cô gái đánh giá một chút rồi cau mày, vì khí tức của cô gái vô cùng yếu, lục phủ ngũ tạng của cô ta đã bị nứt ra, không chỉ thế, hình như có một sức mạnh tà ác trong cơ thể đang không ngừng hủy hoại sức sống của cô ta.
Bị thương rất nặng.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, xòe tay ra, một Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn, hắn búng ngón tay một cái, Tổ Nguyên đó đi vào trong người của cô gái.
Sau khi Tổ Nguyên đi vào cơ thể, cơ thể của cô gái nhanh chóng hồi phục, không lâu sau cô ta mở mắt ra, khi cô ta nhìn thấy Diệp Quân, sắc mặt của cô ta thay đổi, không biết từ đâu mà cô ta lấy ra một con dao găm, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Diệp Quân lùi về sau một bước tỏ ý mình không có ác ý.
Lúc này cô gái như cảm nhận được gì, đồng tử cô ta co lại, ngạc nhiên nói: “Tổ Nguyên”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Ngươi cho ta dùng Tổ Nguyên hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái nhìn Diệp Quân: “Sao ngươi lại có Tổ Nguyên?”
Diệp Quân cười nói: “Tình cờ có được”.
Cô gái nhìn Diệp Quân, một lúc lâu sau, cô ta cất con dao găm đi, sau đó nói: “Cảm ơn”.
Diệp Quân khẽ cười, không nói gì.
Cô gái khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau cô ta mở mắt ra, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, vì vết thương của cô ta đều đã khỏi hẳn, không chỉ thế, tà khí trong người cô ta cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tổ Nguyên!
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi tên gì?”
Diệp Quân nói: “Diệp Quân”.
Cô gái gật đầu: “Ta là Tần Tuyết, cảm ơn Diệp công tử đã cứu mạng”.