Diệp Quân: “???”
Đổi luôn cả cái đầu ư?
Nghe Nhất Niệm nói thế, Diệp Quân sa sầm mặt mày.
Tổn hại không lớn nhưng khả năng sỉ nhục cực mạnh.
Thấy sắc mặt Diệp Quân không tốt, Nhất Niệm hơi ngại nói: “Ta không có ý gì khác, thật đó… ta không thấy ngươi ngốc đâu, thật…”
Nói đến đó, cô ta đã sốt sắng đến mức mắt cũng ngấn nước.
Diệp Quân: “…”
“Ha ha!”
Tiểu Tháp bật cười, đúng là hiếm khi thấy tên khốn này nghẹn họng.
Thấy Nhất Niệm như thể sắp khóc, Diệp Quân thầm thở dài, sau đó cười nói: “Đổi cái đầu … cô có thể làm được thật à?”
Thấy Diệp Quân không tức giận, Nhất Niệm vội gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm không nói gì.
Nhất Niệm chớp mắt: “Muốn không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Đổi cái đầu khác, vậy vẫn là bản thân ta chứ? Mặc dù ta vẫn chưa đủ giỏi nhưng ta vẫn là ta, ta chỉ muốn làm chính mình”.
Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chính bản thân”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Chính bản thân?”
Nhất Niệm mỉm cười không nói gì.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, không hỏi tiếp nữa, vì có hỏi tiếp cũng chỉ sẽ rước nhục vào thân.
Diệp Quân nói: “Giúp ta xem cái này”.
Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm rời khỏi Tiểu Tháp, ra đến bên ngoài hắn xòe bàn tay, quan tài máu xuất hiện trước mặt hai người.
Diệp Quân vẫn luôn rất tò mò về quan tài máu này, rốt cuộc bên trong có cái gì?
Tại sao người thần bí đó lại muốn giao quan tài máu này cho mình?
Vốn dĩ hắn muốn dùng kiếm Thanh Huyên để ép mở quan tài máu này, nhưng trực giác nói rằng Nhất Niệm có cách có thể mở quan tài máu này.
Nhìn thấy chiếc quan tài máu, Nhất Niệm cẩn thận đánh giá một lúc, sau đó đặt tay phải lên quan tài máu rồi ấn nhẹ một cái, thoáng chốc phù văn bí ẩn trên quan tài máu rung lên, sau đó tự động phân giải biến thành vô số mảnh vỡ, lui sang một bên.
Mở ra rồi!
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười không nói gì.
Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó lấy một cây kẹo hồ lô ra đặt vào trong tay Nhất Niệm: “Cả đời làm bạn tốt”.
Tiểu Tháp: “…”