Cô gái kia đột nhiên cười bảo: “Nếu ta cướp Đạo Ấn của ngươi thì sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu cô nương thích thì cứ lấy đi, chỉ là một Đạo Ấn thôi mà”.
Cô gái kia trừng mắt với Diệp Quân một cái rồi thu luôn Đạo Ấn về mình.
Sắc mặt Diệp Quân tức thì tối sầm.
Mẹ kiếp!
Chẳng lẽ người này thật sự lựa chọn không cần liêm sỉ luôn?
Thấy sắc mặt Diệp Quân thay đổi ngoạn mục như thế, cô gái kia nở nụ cười thật đẹp: “Sao hả, không nỡ cho à?”
Diệp Quân trầm mặc, đương nhiên hắn phải tiếc rồi.
Nhưng hắn cũng thật không ngờ, thế gian lại có người mặt dày vô sỉ như thế.
Phong phạm của cường giả đâu?
Ngạo khí của cường giả đâu rồi?
Sao cô lại không có thế hả?
Nhìn sắc mặt Diệp Quân lúc này, cô gái kia bèn cười rộ lên, vùng trước ngực phập phồng nổi sóng như thể muốn xé y phục nhảy ra: “Không cần biết lời ngươi nói là thật hay giả, tóm lại ta nghĩ thật thì nó là thật”.
Diệp Quân cười khổ, lòng đầy bất đắc dĩ, cô gái này có dung nhan tuyệt thế, thực lực ngất trời, nhưng tính tình dường như lại hơi vô sỉ, mình sai quá rồi.
Cô gái kia lại liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.
Cô gái kia khẽ gật đầu, cười bảo: “Diệp công tử, ngươi tặng ta Đạo Ấn này, muốn kết thiện duyên cùng Đạo Tông ta, khí phách này quả thực rất tuyệt… Nếu ngươi đã hào sảng đến thế, Đạo Tông ta cũng không thể hẹp hòi, thiện duyên này, Đạo Tông ta đồng ý kết cùng ngươi”.
Diệp Quân im lặng, người phụ nữ này thật giỏi giả ngây giả ngốc, nói kết thiện duyên nhưng không hề đả động một chữ đến chuyện ra tay hỗ trợ.
Cô gái kia chớp mắt nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi còn việc gì khác nữa không?”
Diệp Quân mỉm cười: “Hết rồi. Nếu cô nương đã có Đạo Ấn thì hẳn không khó để thoát khỏi nơi này, đã như thế, ta đây xin từ biệt”.
Nói xong, hắn cung tay chào rồi quay đầu đi ra.
Cô gái kia nhìn theo Diệp Quân, nở nụ cười hờ hững, không hề tỏ ý giữ lại.
Diệp Quân cũng không cố tình bước chậm, hắn nhanh nhẹn rời khỏi đại điện, biến mất khỏi tầm mắt cô gái.
Cô gái đứng trong đại điện sửng sốt.
Hẳn chính nàng ta cũng không ngờ Diệp Quân nói đi là đi thật.
Ngoài đại điện, Diệp Quân lắc đầu cười cười, cô gái của Đạo Tông quả thật đã lựa chọn cách vứt bỏ liêm sỉ.
Khó giải quyết rồi đây!
Diệp Quân lúc này chỉ muốn cho mình một bạt tai, lần sau có gặp nữ giới, tuyệt đối không thể đánh cược nữa.
Thấy Diệp Quân đi ra, Mộ Niệm Niệm vội bước tới hỏi: “Sao rồi?”