Vừa tới di tích Cổ Đế, Diệp Quân đã cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ ẩn nấp, hắn cau mày, ngự kiếm hóa thành kiếm quang đi vào nơi sâu nhất trong di tích, đồng thời thần thức của hắn cũng giăng ra như tấm lưới khổng lồ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ di tích.
Ngay sau đó, như phát hiện ra điều gì, Diệp Quân quay người, hóa thành kiếm quang đi tới trước một sơn động, vừa tới nơi, một luồng khí đáng sợ đã ập ra.
Diệp Quân khẽ nhíu mày, chém ra một kiếm.
Phụt!
Luồng khí ấy đã bị chém vỡ.
“Hửm?”
Trong hang động vang lên một âm thanh tức giận.
Vừa mới dứt lời, một tàn ảnh đã bay tới.
Diệp Quân giơ tay chém ra một kiếm.
Ầm!
Tàn ảnh kia lập tức bị chém vỡ, sau đó một bóng người liên tục lùi lại.
Diệp Quân nhìn vào trong hang núi, ở cuối tầm mắt, hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy đen đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình: “Ngươi là ai?”
Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân.
Diệp Quân nói: “Ta đến đây tìm người, cô ta tên là Vương Quân Như”.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái nhất thời cau mày: “Chưa nghe thấy bao giờ”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Cô gái chợt chỉ sang bên phải: “Trước đây không lâu có một nhóm người đi vào vực sâu kia, bên trong có thể có người mà ngươi muốn tìm, nhưng có lẽ bọn họ đã lành ít dữ nhiều rồi…”
Diệp Quân lập tức xoay người, biến thành một tia kiếm quang bay về phía vực sâu.
Cô gái nhìn kiếm quang biến mất ở phía xa, cô ta thoáng do dự, sau đó cũng đi theo.
Diệp Quân biến thành kiếm quang nhanh chóng lướt qua chân trời, cuối cùng lao thẳng xuống đáy của vực sâu kia, dưới đáy vực sâu có một toà địa cung, trước địa cung còn có mấy cái xác.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên u ám, vì quần áo mà mấy cái xác này mặc chính là quần áo tông môn của Tinh Hà Tông.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong địa cung, hắn cảm nhận được một hơi thở mờ ảo bên trong đó.
Lúc này, cô gái trước đó xuất hiện sau lưng Diệp Quân.
Cô gái nhìn thoáng qua Diệp Quân, đang định lên tiếng thì lúc này Diệp Quân đã đi về phía cửa địa cung.
Cô gái trầm giọng nói: “Trên cửa địa cung có phong ấn Cổ Đế để lại, hoàn toàn không thể phá…”
Lúc này, Diệp Quân giơ tay chém xuống một kiếm.
Xoẹt!
Một tia hắc quang lập tức vỡ tan, phong ấn biến mất.
Cô gái váy đen ngây người.
Diệp Quân xông vào trong địa cung, thần thức của hắn quét vào chỗ sâu của địa cung, sau đó hắn ngự kiểm bay thẳng về phía đó. Chẳng mấy chốc, hắn cau mày, sâu trong địa cung kia có một tế đàn, trên tế đàn còn có một cái quan tài, xung quanh quan tài có linh khí và máu tươi cuồn cuộn không ngừng kéo tới.