Diệp Quân nhìn người áo đen, cười khẽ: “Không được”.
Nói rồi hắn định thức tỉnh huyết mạch, sau đó liều chết chiến đấu, nhưng lúc này người áo đen lại cười bảo: “Không được thì thôi”.
Nói xong hắn ta quay người đi mất, trong nháy mắt biến mất ở nơi xa.
Diệp Quân và Chu Phạn đều sững sờ.
Cứ thế đi luôn à?
Một nơi khác, trong bóng tối, người áo đen đang quan sát Diệp Quân từ xa, hơi nhíu mày: “Vì sao khi ta muốn giết người đó lại có cảm giác bất an nhỉ? Chẳng lẽ có nhân quả gì không rõ…”
Nói đến đây, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Người này có ba loại huyết mạch đặc biệt, kiếm đạo phi thường, còn có thần kiếm tuyệt thế đó, dù là thực lực hay chỉ số thông minh đều thuộc hàng đỉnh cao, người phía sau chắc chắn không bình thường… Thôi vậy, nếu đã thoát ra được thì cũng là may mắn, không cần phải vì lòng tham của mình mà dính líu tới nhân quả không rõ, chuốc họa vào thân”.
Nói xong hắn ta xoay người biến mất tại chỗ.
Sau khi xác định người đàn ông đồ đen rời đi, Diệp Quân lập tức ngồi xuống bắt đầu trị thương.
Vừa nãy cứng rắn đỡ được một đòn tấn công của đối phương, cơ thể hắn suýt nữa tan tác, không chỉ cơ thể, cũng không biết đối phương sử dụng sức mạnh gì mà thần hồn của hắn cũng có cảm giác bị thương nặng.
Cũng may cơ thể đủ mạnh, cộng thêm có kiếm Thanh Huyên chắn trước mặt.
Nếu không e là hắn sẽ bị một quyền đó của đối phương đánh cho thần hồn tan nát.
Lần này bị thương nặng cũng làm cho hắn hiểu rõ cách biệt hiện giờ của mình và cảnh giới Khai Đạo thật sự, Bán Bộ Khai Đạo và Khai Đạo thật sự quả thật là một trời một vực, không thể so sánh được.
Hắn nghi ngờ lúc đầu đối phương muốn cướp kiếm Thanh Huyên của hắn thật, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên rời đi.
Không nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu chuyên tâm chữa trị vết thương.
Chu Phạn ở một bên cũng ngồi xuống, bắt đầu trị thương, cô ta bị thương không nhẹ, dĩ nhiên vẫn nhẹ hơn Diệp Quân, dù sao vừa rồi cũng là Diệp Quân chắn trước mặt cô ta.
Một lúc lâu sau, vết thương của hai người mới hồi phục được bảy tám phần.
Chu Phạn mở mắt ra, cô ta nhìn Diệp Quân đang ngồi khoanh chân ở trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò.
Từ lúc bắt đầu gặp mặt, cô ta đã biết thiếu niên trước mặt này rất siêu phàm nên vẫn luôn cố gắng lôi kéo, mà đúng như cô ta dự đoán, thiếu niên này đúng thật không đơn giản, hơn nữa còn hơn hẳn những gì cô ta nghĩ.
Ngay cả cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng có thể bị vây khốn trong cấm chế đó, thế nhưng Diệp Quân lại có thể phá vỡ nó chỉ một nhát kiếm.
Hơn nữa sở dĩ người đàn ông áo đen bỏ đi chắc cũng có điều kiêng dè.
Khiến cảnh giới Khai Đạo kiêng dè?
Chu Phạn đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này Diệp Quân mở mắt ra, hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn Chu Phạn trước mặt: “Phạn cô nương, có thể liên hệ được với người khác không?”
Chu Phạn định nói gì đó, tận cuối vực sâu ở đằng xa, mười mấy khí tức cực mạnh xông đến.