Quyền này hạ xuống, tinh không xung quanh tức khắc sục sôi, sau đó vỡ vụn, hủy diệt từng tầng!
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ quyền ấy, Diệp Quân không dám khinh thường, người hắn run lên, trong nháy mắt trở nên hư ảo.
Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!
Khi hàng vạn thanh kiếm hội tụ thành một, âm thanh kiếm rung chói tai vang vọng khắp vũ trụ tinh hà.
Cứng đối cứng!
Kiếm của Diệp Quân chém mạnh vào nắm đấm của thần tướng, hai sức mạnh vừa tiếp xúc với nhau, đất trời đã sụp đổ!
Rắc rắc!
Bởi vì là kiếm Thanh Huyên nên nắm đấm của thần tướng vừa chạm vào kiếm đã nổ tung, nhưng bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh đáng sợ ấy đẩy lùi liên tục, trong lúc lùi lại, cơ thể hắn cũng bắt đầu rạn nứt.
Sức mạnh quá khủng khiếp!
May mắn thay hắn có cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, cơ thể mau chóng hồi phục.
Mà thần tướng kia khi bị kiếm của Diệp Quân làm vỡ nắm đấm, khuôn mặt trở nên hung dữ, gã cúi xuống nhìn Diệp Quân gầm lên dữ tợn, dùng tay trái đấm về Diệp Quân phía xa.
Cú đấm này vừa tung ra, vùng tinh hà lập tức biến mất và hủy diệt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Diệp Quân thấy quyền này phóng tới, hai mắt hơi híp mắt, hắn không lùi cũng không thể lùi, hóa thành kiếm quang phóng lên trời, lao về phía thần tướng.
Ầm!
Trong tinh hà, kiếm quang khủng bố bộc phát ra, sau đó tay trái của thần tướng lập tức nổ tung từng tấc!
Mà lần này Diệp Quân không cho đối phương cơ hội nữa, trực tiếp hóa thành kiếm quang bay vào đầu mày của thần tướng.
Phập!
Thần tướng đó bị ghim ngay tại chỗ, khi kiếm Thanh Huyên sắp hoàn toàn hủy diệt gã ta, Diệp Quân như cảm nhận được gì, sắc mặt hắn thay đổi, trong mắt đầy vẻ khó tin: “Sao có thể thế này…”
Khi kiếm của hắn đâm vào cơ thể thần tướng kia, hắn mới kinh hãi phát hiện thần tướng trước mắt không phải bản thể.
Mà các đó mấy vạn trượng có một người đàn ông trung niên mặc thần giáp, ánh mắt ông ta hiện lên kim quang, thần thái uy nghiêm, trên người toát lên khí thế mạnh mẽ.
Người đàn ông trung niên trước mắt mới là bản thể thực sự.
Người hắn vừa đánh chỉ là con rối phân thân mà thôi.
Diệp Quân đâm vỡ phân thân của thần tướng, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, mà lúc này ông ta cũng đang nhìn hắn.
Người đàn ông trung niên bay vút lên không trung, xòe bàn tay ra, sau đó hướng lòng bàn tay lên giữa lông mày, dùng tay trái kết ấn: “Thần Tướng Thiên Địa!”
Ầm!