Thế trận đảo chiều, bọn họ mới là người kéo dài thời gian.
Bởi Diệp Quân đã không còn sức lực, chỉ cần giữ chân hắn thêm chút nữa là sẽ phải mất mạng. Sở dĩ ông ta không ra tay là vì còn kiêng kỵ chiêu kiếm của hắn, nó thật sự có thể lấy mạng họ.
Người này sợ Diệp Quân phản công trong lúc đường cùng, với lại hắn cũng đã giao nộp đá Tỵ Kiếp, nếu bây giờ bỏ chạy thì họ cũng sẽ không cản lại. Ông ta quan tâm đến viên đá và bảo vật của Tinh Hải Tông hơn là cái mạng của hắn.
Diệp Quân không nói gì, siết chặt kiếm trong tay.
Cường giả cảnh giới Thần Đế kia lại nói: “Ngươi còn trẻ tuổi, tương lai vô hạn, bây giờ đi thì sau này sợ gì không kiếm được phụ nữ? Cần gì phải vì một con ả này mà chết tại đây?”
Diệp Quân đáp: “Để ta nghĩ xem”.
Tên cảnh giới Thần Đế nhăn mặt: “Muốn câu giờ? Vậy thì đi chết đi!”
Diệp Quân bung tay trái ra rồi siết lại.
Uỳnh!
Linh hồn hắn bốc cháy.
Thiêu hồn!
Lựa chọn thiêu hồn đầy quả quyết của Diệp Quân khiến cường giả cảnh giới Thần Đế đi đầu vừa giận vừa sợ: “Thiêu hồn? Ngươi điên rồi sao? Ngươi…”
Tuy nói vậy nhưng ông ta không ngừng lùi lại.
Nếu là khi khác thì ông ta sẽ không lùi một bước, nhưng bây giờ đang có bảo vật là đá Tỵ Kiếp, trong lòng lại có suy nghĩ riêng, nên cũng không dám liều chết với đối thủ.
Thấy người dẫn đầu thối lui, các cường giả Tuyết tộc còn lại cũng làm theo. Bọn họ không dám liều mình đến cùng, bởi nếu mất mạng thì làm gì còn phần để chia chác đá Tỵ Kiếp nữa?
Tâm tư của họ vẫn còn đặt trên viên đá kia.
Tuyết Phong đang bị hình nộm thượng cổ giữ chân thấy vậy thì mặt mày xanh mét.
Đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!
Ông ta gào lên: “Các ngươi! Qua đây đánh con hình nộm!”
Những người kia nghe vậy thì chỉ chần chừ một thoáng rồi nhào tới theo lệnh.
Thoát thân rồi, Tuyết Phong lập tức lao về phía Diệp Quân. Đúng lúc này, một luồng khí thế hùng hậu bùng phát từ nơi xa khiến ông ta thầm kinh hãi, khi ngẩng đầu lên thì thấy nguồn gốc của nó chính là Nam Cung Tuyết. Từ trong cơ thể cô ấy đang tản ra khí tức đáng sợ như sóng thần, càn quét khắp tinh không khiến nó chịu hết nổi mà sụp đổ từng chút một.
Đại Đế!
Sắc mặt Tuyết Phong trở nên xấu xí vô cùng, đang muốn ra tay thì thấy người phụ nữ váy trắng đang nhìn mình với ánh mắt như điện xẹt. Đáy lòng đánh cái thịch, ông ta lập tức ra lệnh: “Rút!”
Nào ngờ Diệp Quân chọn đúng lúc này để biến mất. Tên cường giả cảnh giới Thần Đế đang giao thủ cùng hình nộm thượng cổ bất ngờ biến sắc, vừa định xoay người thì bị một thanh kiếm đâm xuyên đầu.
Phập!
Dòng máu tươi phun ra như suối từ giữa trán gã, để lộ một bóng người sau lưng.
Chính là Diệp Quân!