Tô Tử khẽ cười: “Tôi không đói”.
Diệp Quân chớp mắt: “Vậy tôi ăn hết nhé!”
Tô Tử cười đáp: “Ừm”.
Diệp Quân cũng không khách sáo, ăn xong cả hai bát, hắn nhìn Tô Tử nói: “Chúng ta đi thôi”.
Tô Tử gật đầu.
Khi hai người xuống lầu thì thấy có ba chiếc xe đang đỗ bên đường, ba người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh chiếc xe ở giữa.
Diệp Quân biết có lẽ đây là vệ sĩ nhà họ Tô cử đến.
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Hay là tôi không đi với cô nữa thì hơn”.
Tô Tử lập tức nhìn về phía Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân cười: “Có người bảo vệ cô rồi”.
Tô Tử lắc đầu: “Không được, tôi sắp… Chúng ta đã hứa rồi, anh không được nuốt lời”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thôi được rồi!”
Vệ sĩ mở cửa xe, Diệp Quân và Tô Tử ngồi ở hàng ghế sau.
Sau khi xe khởi động, cả Tô Tử và Diệp Quân đều không nói gì.
Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có rất nhiều nhà cao tầng, người qua lại, đâu đâu cũng thấy khói lửa nhân gian.
Khói lửa nhân gian là thứ xoa dịu lòng người phàm nhất!
Thời gian này đến hệ Ngân Hà, tâm cảnh của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Thế nào là phàm?
Trước đây hắn chưa bao giờ thực sự hiểu!
Đến đây, hắn cần sinh tồn, cần làm việc…
Nếu không làm việc sẽ thực sự chết đói!
Sự bình lặng của những người ở tầng lớp thấp sao lại không phải một loại bất lực?
Hơn nữa, trải qua chuyện tối hôm qua, hắn hiểu được, cho dù ở nơi này cũng vẫn đầy tranh đấu.
Không có thực lực, dù ở thế giới nào cũng đều bị vận mệnh chà đạp!
Lúc này Tô Tử chợt nói nhỏ: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, khẽ lắc đầu không nói.
Tô Tử tưởng Diệp Quân vẫn đang giận chuyện tối qua, nét mặt cô ấy lập tức ảm đạm.
Lúc này Tô Tử bỗng bảo: “Dừng xe ở phía trước”.
Tài xế đáp ngay: “Vâng thưa cô chủ!”
Một lúc sau, tài xế tìm được một chỗ đỗ xe, Tô Tử kéo Diệp Quân ra khỏi xe, Diệp Quân đang định hỏi thì Tô Tử đã kéo hắn đi về phía trước, chẳng bao lâu cô ấy đã đưa hắn vào một cửa hàng.
Tô Tử kéo Diệp Quân đến trước một quầy, chỉ vào một chiếc điện thoại trong đó: “Lấy cho tôi cái này!”
Nhân viên thưa: “Vâng!”
Tô Tử lại nói: “Làm sim cho tôi luôn nhé”.
Nhân viên gật đầu.