Tô Tử cười bảo: “Để làm lá chắn”.
Diệp Quân ngạc nhiên nhắc lại: “Lá chắn?”
Tô Tử gật đầu: “Ở trường, Uyển Du có rất nhiều người theo đuổi, dịp lễ tốt nghiệp này cũng có rất nhiều nam sinh hạ quyết tâm thổ lộ, bởi vì nếu còn không tỏ tình thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Vì thế, lần này anh đi cùng cậu ấy, nhất định sẽ bị một đám người ghen ghét đấy”.
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Sẽ có nhiều người đối địch với tôi à?”
Tô Tử cười bảo: “Chắc chắn rồi! Tôi đã nói với anh, nhất định sẽ có người hỏi anh làm gì, ở đâu, thậm chí có khi còn trực tiếp đối phó với a anh, gây khó dễ cho anh… Trong truyện hay có mấy trò thế mà!”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Ngoài đời cũng không đến mức như truyện mà”.
Tô Tử mỉm cười: “Ngoài đời còn thực tế hơn cả truyện chứ, bây giờ những cuộc họp lớp họp nhóm gì đó đa phần đã biến thành hiện trường làm màu, lên mặt khoe khoang… Con người đều rất thực dụng, lựa mặt để tỏ thái độ cả. Nếu anh thành công, người ta sẽ a dua nịnh hót anh, nếu anh không thành công, người khinh anh thì không thèm nhìn anh, người để mắt tới anh thì lấy anh làm đối tượng khoe khoang… Cho nên, lần này anh tới đó, nhất định phải chuẩn bị tâm lý cho tốt”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Tô Tử đưa cho Diệp Quân một tấm thẻ: “Thẻ này anh giữ lấy, đừng từ chối, để phòng khi cần, mật mã là sinh nhật tôi”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sinh nhật cô là ngày nào?”
Tô Tử trừng hắn một cái: “Ngày kia”.
Ngày kia à!
Diệp Quân gật đầu: “Được rồi”.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng thư kí Tiểu Tuyết gọi vọng vào: “Các vị thành viên hội đồng quản trị đều đang đợi cô ạ”.
Tô Tử nhìn về phía Diệp Quân: “Tôi đi đây!”
Nói đoạn, cô ấy bước nhanh đi.
Tô Tử đi rồi, Mộc Uyển Du mới đi tới, nhìn Diệp Quân, dò hỏi: “Tô Tử mới nói gì với anh thế?”
Diệp Quân cười đáp: “Mới bảo ngày kia là sinh nhật cô ấy”.
Mộc Uyển Du cũng cười: “Đúng rồi…”
Nói đoạn, cô ấy chớp mắt: “Tô Tử có nhiều người theo đuổi lắm đó!”
Diệp Quân lắc đầu: “Tôi tới hệ Ngân Hà là để kế thừa gia nghiệp”.
Mộc Uyển Du cười bảo: “Tôi biết rồi, anh muốn kế thừa hệ Ngân Hà chứ gì”.
Diệp Quân nói: “Thật thông minh!”
Mộc Uyển Du hì hì cười rồi nói: “Chờ tôi chút, tôi đi thay đồ”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Mộc Uyển Du về phòng thay đồ.