Nghe thấy lời của Từ Chân, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Chân tỷ, tỷ… phải đi ư?”
Từ Chân cười hỏi: “Không phải cậu cũng thế à?”
Diệp Quân im lặng.
Hắn thật sự sắp rời khỏi nơi này!
Lần này đến hệ Ngân Hà là có nhiệm vụ, sau khi tiếp quản Ngân Hà Tông hắn phải đi. Hơn nữa vũ trụ Quan Huyên còn có rất nhiều chuyện đang đợi hắn.
Từ Chân chợt cười nói: “Ngủ thôi!”
Diệp Quân thôi suy nghĩ: “Được!”
Diệp Quân đi tới bên giường, sau đó nằm xuống.
Diệp Quân nhìn Từ Chân trước mặt, hắn vốn định leo lên giường, nhưng nhất thời lại hơi do dự.
Hôm nay Từ Chân mặc váy dài màu trắng, rất tao nhã, đôi mắt xinh đẹp trong veo, khiến người ta có cảm giác như hoa sen thánh khiết trên trời cao, khiến người ta không dám vấy bẩn.
Thấy Diệp Quân đứng ở mép giường, Từ Chân chớp mắt: “Sao thế?”
Diệp Quân cười khổ: “Ta vẫn nên ngủ sofa thì hơn!”
Từ Chân liếc hắn, trách mắng: “Giả tạo”.
Dứt lời, cô ta nâng tay trái vỗ nhẹ chỗ bên cạnh: “Đến đây”.
Diệp Quân hé miệng cười, sau đó nhanh chóng lên giường nằm xuống bên cạnh Từ Chân.
Từ Chân rất tự nhiên tựa vào tay trái của hắn, sau đó đặt đầu trước ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ta là Đại tỷ của Tiểu Thụ và Tiểu Kính”.
Diệp Quân cười khổ, tỷ không nói còn đỡ, giờ tỷ nói thế lại khiến ta suy nghĩ linh tinh.
Từ Chân ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt lộ vẻ gian trá: “Dù sao ta cũng rất tin tưởng vào nhân phẩm của cậu”.
Nụ cười của Diệp Quân càng khó coi hơn, nhân phẩm chết tiệt này!
Từ Chân nói: “Nhớ cất kỹ bản đồ vũ trụ kia, nó rất đặc biệt, sau này có thể giúp ích cho ngươi rất nhiều”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Từ Chân nói: “Ngủ thôi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không ngủ được”.
Từ Chân thắc mắc: “Sao thế?”
Diệp Quân đáp: “Tỷ có thể trấn áp huyết mạch phong ma giúp ta không? Nó cứ suy nghĩ linh tinh ấy!”
Huyết mạch phong ma: “???”
Từ Chân hơi nhếch môi: “Tiểu tử, cậu định để huyết mạch phong ma gánh tội giúp mình bao lâu nữa?”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, ôm con gái trong lòng thật sự là vừa vui vẻ vừa đau khổ, vui ở chỗ có thể ôm một người đẹp tuyệt thế, đau khổ ở chỗ ngươi không thể làm gì.
Quá đau khổ!
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt hỏi: “Chân tỷ, tỷ còn có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp bao lâu nữa?”
Từ Chân khẽ mỉm cười: “Sao tự nhiên lại hỏi đến vấn đề này?”
Diệp Quân đáp: “Tò mò”.