Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta dám đại diện Đạo Thị ra tay.
Diệp Quân nhìn Triệu Lão, cười nói: “Đợi đến lúc ta đánh không lại thì mới gọi, thế nào?”
Triệu Lão nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.
Triệu Lão khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta lại đánh một trận”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Hắn nhìn xung quanh, sau đó nói: “Đổi nơi khác chứ?”
Triệu Lão bình tĩnh nói: “Không cần”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nghe ông vậy”.
Nói xong, hắn biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Lần này hắn không dùng kiếm Thanh Huyên là vì muốn xem thực lực thật của mình đến mức nào, đồng thời cũng muốn xem hiện giờ cách biệt của mình với cường giả cảnh giới Thần Đạo ra sao.
Ngay khi Diệp Quân biến mất, Triệu Lão bỗng cầm điếu thuốc điểm về phía trước.
Rầm!
Điếu thuốc đó thế mà lại ép buộc ý kiếm của Diệp Quân dừng lại, cùng lúc đó một sức mạnh đáng sợ chấn động cả người Diệp Quân dọc theo ý kiếm của hắn.
Ầm!
Diệp Quân lùi về sau.
Triệu Lão bỗng lao đến trước, sau đó tiện thể tung ra một quyền đánh về phía Diệp Quân, thời không trước mặt Diệp Quân trở thành một vòng xoáy màu đen kỳ dị.
Vừa ra tay đã tung sát chiêu.
Dĩ nhiên Triệu Lão không có hứng thú đấu tám trăm hiệp với Diệp Quân, tốc chiến tốc thắng mới là cách tốt nhất với ông ta, hơn nữa ông ta cũng không coi thường Diệp Quân, sống lâu như vậy rồi, tất nhiên ông ta hiểu rõ một chân lý, sư tử vồ thỏ cũng nên ráng sức làm.
Lúc này Diệp Quân cũng không dám thăm dò nữa, nhắm mắt lại, mấy vạn ngàn ý kiếm bỗng bay ra từ thời không trước mặt hắn, cuối cùng những ý kiếm này tụ lại thành một thanh kiếm, sau đó chém ra.
Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.
Đối đầu trực diện.
Ầm!
Sức mạnh hai người vừa va chạm, sóng xung kích đáng sợ lập tức lan ra, hai người lùi về sau cùng lúc.
Nhưng sóng xung kích này không phá hỏng mấy căn nhà xung quanh, rõ ràng là được sức mạnh phong ấn bí ẩn ở đây bảo vệ.
Sau khi hai người dừng lại, Triệu Lão nhìn tay phải của mình, có vài vết kiếm trên tay phải của ông ta, có thể nhìn thấy xương, nhìn mà thấy sợ.
Triệu Lão ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, ánh mắt càng thêm vẻ nghiêm trọng, phải biết rằng cảnh giới của ông ta đã hơn hẳn thanh niên trước mắt này. Như bình thường thì cảnh giới này chỉ như một con kiến trước mặt ông ta, chỉ cần vung tay một cái là có thể giết chết.
Thế nhưng lúc này thanh niên này lại đánh ông ta bị thương, không bình thường.