Sắc mặt Tu La Tịnh ở đằng xa cũng cực kỳ khó coi, lão ta không ngờ tượng thần của mình lại bị một nhát kiếm đánh cho tan tác.
Tu La Tịnh quay phắt lại nhìn Diệp Quân, lúc này trong mắt lão ta đầy vẻ oán hận.
Diệp Quân không để ý đến lão ta, hắn nhìn Huyền Sắc ở đằng xa, sau đó nghiêm túc nói: “Huyền Sắc tộc trưởng, ta nhiều chuyện một câu, trước đó mặc dù Tịnh tộc trưởng hơi bất nhân bất nghĩa nhưng dù sao các ông cũng đều thuộc về cùng một nền văn minh, làm gì cũng nên để lại một đường lui thì tốt hơn. Ta tin hôm nay ông tha cho tộc Tu La, tộc Tu La tuyệt đối sẽ không trả thù, càng đừng nói oán trách…”
Nói đến đây hắn nhìn Tu La Tịnh: “Đúng chứ?”
Tu La Tịnh: “…”
Tín Du quay sang nhìn Diệp Quân, mặt trợn to như hai quả chuông đồng.
Thái A Thiên và Thái A Nan cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Quân.
Mẹ kiếp!
Tên này là ma quỷ à?
Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi không hổ là con trai do cha ngươi sinh ra… Có vài thứ đúng là do di truyền thật”.
Diệp Quân: “…”
Sau khi nghe Diệp Quân nói thế, Huyền Sắc từ tốn quay sang nhìn Tu La Tịnh đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Diệp Quân không nói điều này, lão ta cũng không nhận ra Huyền tộc và tộc Tu La đánh nhau đến mức hoàn toàn không có khả năng hòa giải, nếu lúc này lão ta không thoát khỏi tộc Tu La thì sau này tộc Tu La chắc chắn sẽ trả thù.
Hậu họa khó lường.
Nghĩ đến đây, trong mắt Huyền Sắc đã đằng đằng sát khí.
Không chỉ Huyền Sắc, lúc này ánh mắt các cường giả Huyền tộc nhìn các cường giả tộc Tu La đều đã có ý định giết người.
Quả thật hai bên xung đột với nhau đến mức này hoàn toàn không có khả năng hòa giải.
Đã đến mức ta sống thì ngươi phải chết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tu La Tịnh ở phía xa lập tức tức giận nói: “Huyền Sắc, lẽ nào ông còn chưa nhận ra sao? Mọi chuyện đều là âm mưu của Diệp Quân, hắn cố ý khiêu khích quan hệ giữa hai tộc chúng ta, ông… có phải ông bị Huyết Thi kia ảnh hưởng nên đầu óc có vấn đề không?”
“Câm miệng!”
Huyền Sắc bỗng gằn giọng nói: “Tu La Tịnh, người ta đã nói giúp cho ông, ông còn đổ tội cho người ta, ông đúng là đồ chó má…”
Dứt lời, lão ta biến thành kiếm quang lao đến chỗ Tu La Tịnh.
Thấy thế Tu La Tịnh vừa tức giận vừa kinh ngạc: “Đồ ngu ngốc, mẹ nó, ông đã bị Huyết Thi đó làm cho đầu óc hư hỏng rồi, chết tiệt…”
Dứt lời, cả người lão ta bỗng bay lên không trung, từng sóng khí màu đen khủng khiếp tuôn trào từ trong người lão ta.
Thế nhưng ngay khi sóng khí màu đen đó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên thì lập tức bị phá tan như tuyết gặp dầu nóng.
Huyền Sắc cầm kiếm lao đến chém Tu La Tịnh.