Người kia im lặng.
Trao đổi nền văn minh phải thực hiện trên nền tảng hai nền văn minh không quá chênh lệch, mà rõ ràng đối phương có thể cảm nhận được nền văn minh của thời đại cũ này khá lạc hậu.
Nhưng chẳng mấy chốc, người đó đã nói: “Đương nhiên là được”.
Dù nền văn minh của thời đại cũ hiện tại hơi lạc hậu, nhưng bọn họ có cao thủ tuyệt thế, dù gì cũng phải nể mặt. Nếu có thể kết bạn với cao thủ cường đại thế này chắc chắn không phải chuyện xấu với nền văn minh của bọn họ.
Lúc này, một lệnh bài chậm rãi bay ra từ trong màn sáng, cùng lúc đó, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Đây là thẻ mời, nền văn minh Quy Giả chúng ta muốn mới các hạ đến làm khách ở chỗ mình… Hai bên tiến hành trao đổi thân thiện”.
Tần Quan không từ chối, bà ấy nhận lấy lệnh bài, sau đó nói: “Ta nhất định sẽ đến”.
Người kia đáp: “Chúng ta cung kính chờ đợi các hạ”.
Nói xong, màn sáng kia dần trở nên mơ hồ.
Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên lấy ra một bức tranh ném vào trong màn sáng: “Đây là tranh vẽ cháu trai của ta, sau này nếu các người gặp thằng bé thì nhớ quan tâm một chút, thằng bé rất tốt tính…”
Tần Quan: “…”
Bên kia màn sáng im lặng một lúc lâu rồi nói: “Được”.
Sau đó, màn sáng hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông áo xanh cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn Tần Quan bên cạnh, ông ấy chần chừ một lát rồi nói: “Nha đầu, nếu con muốn tiếp xúc với nền văn minh võ đạo cao cấp hơn, thì ta có thể…”
Tần Quan lắc đầu: “Phải đi từng bước một”.
Người đàn ông áo xanh ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Cũng đúng”.
Tần Quan mỉm cười nói: “Bá phụ có gặp Tiểu Quân không ạ?”
Người đàn ông cười đáp: “Đương nhiên là có rồi”.
Dứt lời, ông ấy vung tay áo, thời không phía xa đột nhiên nứt ra, ngay sau đó một người đàn ông bị ông ấy bắt tới.
Đương nhiên người đàn ông này chính là Diệp Quân.
Diệp Quân lúc này vẫn còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa diễn ra? Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông áo xanh, hắn thoáng sửng sốt, sau đó với vẻ vui mừng: “Ông nội”.
Người đàn ông cười to: “Lại gặp nhau rồi”.
Diệp Quân chạy đến trước mặt người đàn ông áo xanh, vui vẻ nói: “Sao ông lại đến đây?”
Người đàn ông áo xanh cười đáp: “Đến làm chút việc”.
Diệp Quân thật sự rất vui, vì hắn không ngờ ông nội lại xuất hiện.
Lúc này, An Nam Tịnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh, bà ấy nhìn người đàn ông áo xanh với vẻ không vui.
Đưa người đi mà không nói một lời, đúng là vô lễ.
Thấy ánh mắt của An Nam Tịnh, người đàn ông áo xanh cười to, sau đó nói: “Đi theo ta không?”
An Nam Tịnh vẫn lắc đầu.