“Học sĩ quá lời rồi”.
Đúng lúc này, một âm thanh cổ xưa đột nhiên vang lên trong hư không, sau đó, một ông lão chậm rãi bước ra từ hư không sâu thẳm.
Huyền Sắc.
Tộc trưởng của Huyền tộc đương nhiệm.
Thấy người tới, Huyền Ninh nhất thời thả lỏng, nếu tộc trưởng còn không tới, ông ta thật sự không dám làm gì lỗ mãng trước mặt học sĩ tối thượng.
Nhìn thấy Huyền Sắc, Tín Du lạnh lùng liếc nhìn: “Huyền Sắc, ông có ý gì?”
Huyền Sắc khẽ mỉm cười: “Học sĩ hiểu lầm rồi, ta thật sự không biết những chuyện họ làm, tuy nhiên… nếu biết thì ta cũng sẽ ủng hộ bọn họ làm như vậy”.
Tín Du hơi nheo mắt lại, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Huyền Sắc cười nói: “Học sĩ đừng nóng giận, từ đầu đến cuối, Huyền tộc bọn ta không có bất kỳ ý thù địch nào với học sĩ, chuyện này cũng không phải cố ý nhằm vào học sĩ”.
Nói đến đây, lão ta liếc mắt nhìn Diệp Quân phía sau Tín Du, nói: “Dù nói thế nào, hắn cũng đã giết thế tử của Huyền tộc, Huyền tộc tìm hắn báo thù cũng là lẽ đương nhiên, phải không nào?”
Tín Du lạnh lùng nói: “Huyền tộc các ông nhằm vào hắn trước, hắn chỉ hành động tự vệ, ta cảm thấy không có gì không ổn cả”.
Huyền Sắc khẽ cười nói: “Nếu như học sĩ nói như vậy thì bọn ta cũng không còn gì để nói”.
Vừa dứt lời, không gian xung quanh khẽ rung chuyển, ngay sau đó, vô số khí tức cường đại xuất hiện bốn phía.
Tín Du đột nhiên bật cười: “Sao thế, hôm nay Huyền tộc các ông còn muốn giết cả ta sao?”
Huyền Sắc lắc đầu: “Không dám. Học sĩ, mục tiêu của bọn ta chỉ là thiếu niên kia, hắn không có quan hệ gì với học sĩ, mong học sĩ đừng nhúng tay vào chuyện này. Chỉ cần hôm nay học sĩ không xen vào thì coi như Huyền tộc nợ học sĩ một ân tình lớn, học sĩ thấy thế nào?”
Tín Du nhìn chằm chằm Huyền Sắc: “Hắn là do ta mời đến, ta tuyệt đối sẽ không để hắn xảy ra chuyện ở nền văn minh Tu La. Huyền tộc các người cứ thử đụng vào hắn xem”.
Nghe vậy, sắc mặt Huyền Sắc dần trở nên u ám.
Bỗng chốc, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Mặc dù bị người của Huyền tộc vây quanh, nhưng trên mặt Tín Du không hề sợ hãi.
Sắc mặt của tất cả cường giả Huyền tộc đều hơi khó coi. Họ không ngờ rằng học sĩ tối thượng lại bảo vệ kiếm tu trẻ tuổi như vậy, thậm chí không màng đến việc kết thù với Huyền tộc.
Điều này vượt quá dự liệu của họ!
Cũng vượt ra khỏi dự đoán của Huyền Sắc.
Theo lý mà nói thì không nên như vậy mà!
Bỏ cuộc ư?
Huyền Sắc chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ cuộc, chuyện đã đến nước này, nếu cứ từ bỏ như vậy thì chẳng những kết thù với một kiếm tu trẻ tuổi thần bí, mà còn đắc tội với học sĩ tối thượng.
Quá thua thiệt!
Nếu đã đắc tội rồi thì dứt khoát đắc tội đến cùng, chỉ cần lấy được thần vật truyền thừa trên người thiếu niên đó thì mọi việc đều đáng giá.