Tư Phàm Tịnh liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Vẻ mặt Diệp Quân nghiêm trọng, trong lòng thầm cảnh giác, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể cũng chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào.
Tư Phàm Tịnh khẽ cười, giây tiếp theo, cô ta giơ tay ra rồi búng nhẹ tay.
Bùm!
Trước mặt cô ta, một thanh kiếm bị hai ngón tay cô ta kẹp chặt.
Thanh kiếm này chính là kiếm Thanh Huyên.
Lúc nhìn thấy Tư Phàm Tịnh, Diệp Quân lập tức ra tay, sử dụng kiếm Thanh Huyên.
Hắn không ngờ đối phương lại dễ dàng bắt được như vậy.
Trong lòng Diệp Quân dâng lên cảm giác bất lực.
Hắn biết với thực lực bây giờ, hắn không thể đánh trả cô gái trước mặt.
Tư Phàm Tịnh bỗng buông lỏng tay, kiếm Thanh Huyên được một luồng sức mạnh thần bí đưa đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Tư Phàm Tịnh: “Có chuyện gì?”
Đối phương không thẳng thừng ra tay có nghĩa là có thể nói chuyện.
Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn đánh ngươi một trận thôi”.
Nói xong, cô ta đột nhiên phất tay.
Rầm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân bị đánh bay vạn trượng.
Lúc vừa dừng lại, một vết máu tràn ra từ khóe miệng hắn.
Không thể chống trả!
Diệp Quân lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cười nói: “Không hổ là cường giả cảnh giới chín phần thần tính Độc Khai Nhất Đạo, thật lợi hại”.
Tư Phàm Tịnh liếc xéo Diệp Quân: “Không tức giận sao?”
Diệp Quân mỉm cười: “Năng lực không bằng người khác, có gì phải tức giận chứ?”
Khuôn mặt Tư Phàm Tịnh không chút biểu cảm, không nói gì.
Diệp Quân cũng không lên tiếng, bắt đầu trị thương.
Nhưng hắn chợt phát hiện ra cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh không có tác dụng.
Vết thương trên người hắn không thể phục hồi.
Chuyện gì vậy?
Diệp Quân vô cùng kinh ngạc.
Tư Phàm Tịnh bỗng quay người rời đi.
Diệp Quân sững sờ rồi nói: “Tịnh tông chủ, cô đến đây chỉ đơn giản là muốn đánh ta một trận thôi sao?”
Tư Phàm Tịnh không trả lời, chớp mắt đã biến mất tại chỗ.
Diệp Quân không nói nên lời.
Chết tiệt!
Cô gái này thật sự đến đây để đánh hắn.