Bằng không bọn họ sẽ bị nuốt chửng.
Đại trưởng lão nhìn xoáy vào động thiên Thần Nhất kia rồi quả quyết dẫn theo các cường giả còn lại trong tộc rời đi.
Không bao lâu sau, tin tức Diệp Quân nắm giữ truyền thừa Thần Nhất trong tay đã nhanh chóng lan đi khắp thời đại cũ.
Truyền thừa của Thần Nhất!
Đúng như Đại trưởng lão đoán, một khi chuyện này bại lộ, các gia tộc Thần Linh còn lại không còn quá để tâm đến một Vương tộc đã bị tổn thương nặng nề nữa.
Vô số cường giả ồ ạt đi đến lối vào động thiên Thần Nhất.
Ở Mạt tộc.
Gia chủ đương nhiệm Mạt Thiên Đô vừa nghe tin về truyền thừa thì lập tức triệu tập cường giả trong gia tộc đến trong điện.
Trong đó có Mạt Yêu Yêu.
Mạt Thiên Đô nhìn quanh một vòng, cất tiếng hỏi: “Chư vị thấy thế nào?”
Một lão già trong bộ áo gấm bước ra: “Lập tức phái người đến động thiên Thần Nhất”.
Mấy trưởng lão đứng sau cũng rối rít gật đầu. Truyền thừa của Thần Nhất không phải tầm thường, tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác!
Mạt Thiên Đô quay sang hỏi người đứng thứ nhất bên tay trái mình: “Yêu Yêu thấy sao?”
Lão già áo gấm nghe vậy thì cau mày.
Mạt Yêu Yêu lên tiếng: “Con vừa nhận được tin mấy chục nghìn cường giả Vương tộc đi vào động thiên Thần Nhất nhưng chỉ có vài chục đi ra, Tộc trưởng Vương Tông cũng bỏ mạng trong đó”.
Sắc mặt những người khác sa sầm.
Mạt Yêu Yêu tiếp tục: “Vương tộc vừa thoát ra đã lập tức loan tin về truyền thừa của Thần Nhất, mục đích chính là để di dời sức hấp dẫn của bốn gia tộc hậu duệ Thần Linh chúng ta, để chúng ta tranh giành truyền thừa, cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi lại sức”.
Mạt Thiên Đô mỉm cười hỏi: “Vậy theo con chúng ta nên làm gì?”
Mạt Yêu Yêu điềm đạm đáp: “Nuốt gọn Vương tộc rồi âm thầm quan sát”.
“Không được”.
Trưởng lão áo gấm nói ngay: “Nếu cứ quan sát thì chúng ta sẽ thua thiệt nặng nếu truyền thừa rơi vào tay gia tộc khác”.
Mấy trưởng lão đứng sau cũng rối rít gật đầu đồng tình.
Mạt Yêu Yêu lại hỏi: “Đại bá có từng nghĩ vì sao Vương tộc lại bị tiêu diệt hoàn toàn trong đó không?”
Lão già áo gấm nhíu mày.
Mạt Yêu Yêu nghiêm giọng: “Ta từng tiếp xúc với vị Diệp công tử này, biết hắn tuyệt đối không phải phàm nhân. Vương tộc gặp kết cuộc hôm nay là vì đã quá xem thường hắn, Mạt tộc chúng ta tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ ấy”.
Lão già hạ giọng: “Nhưng đó là truyền thừa của Thần Nhất, thứ mà chúng Thần cũng từng ao ước… Nếu chúng ta không chớp lấy cơ hội, để nó rơi vào tay người khác, há chẳng phải sẽ rơi vào thế bị động hay sao?”