Diệp Quân lặng thinh.
Rõ ràng, Tháp gia không nhìn thấu được, mặc dù Tháp gia không đáng tin lắm nhưng vẫn có nhãn lực, ngay cả nó cũng không thể nhìn thấu được chứng tỏ Nhất Niệm này rất không đơn giản.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, dù sao cô ta cũng không có ý đối địch với ngươi, ngươi đối xử bằng tấm lòng như thường là được”.
Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.
Dứt lời, hắn nhìn Nhất Niệm cười nói: “Một mình cô ra ngoài à?”
Nhất Niệm gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng thế, vừa lúc có thể làm bạn đồng hành”.
Nhất Niệm mỉm cười, gật đầu.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhăn nhó đó. Dưới gương mặt nhăn nhó có một cánh cửa bằng đá cực lớn rộng cả ngàn trượng, một vài phù văn bí ẩn được vẽ lên cánh cửa.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi”.
Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện hai người đã đứng trước cánh cửa.
Ngay lúc này, người đàn ông áo trắng và người đàn ông mang đao xuất hiện phía sau hai người.
Diệp Quân xoay người nhìn họ, cười nói: “Các ngươi không đánh nữa à?”
Người đàn ông mang đao nhìn Diệp Quân: “Ngươi là kiếm tu ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông mang đao híp mắt, trong mắt là ý chí chiến đấu.
Diệp Quân vội xua tay: “Bây giờ không phải là lúc đánh nhau, đợi bọn ta thăm dò xong di tích nền văn minh này, sau này có thể tìm cơ hội tập luyện một chút, ngươi thấy sao?”
Người đàn ông mang đao trầm tư hồi lâu, ý chí chiến đấu trong mắt dần tan đi.
Quả thật di tích nền văn minh mới là mục đích chính chuyến đi này của hắn ta, lúc này mà ra tay chỉ sẽ cho người khác được lợi.
Lúc này người đàn ông áo trắng ở một bên bỗng bước đến trước cánh cổng đá, cổ tay y xoay một cái, cây thương dài trong tay đâm vào cánh cổng.
Rầm!
Cây thương vừa chạm vào cánh cổng bằng đá, sắc mặt người đàn ông áo trắng thay đổi, ngay sau đó cả người y bị đánh văng ra xa cả vạn trượng, vừa rơi xuống đất, mặt đất dưới chân chấn động dữ dội, cùng lúc đó cây thương dài trong tay y vỡ nát.
Thấy thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật, hắn quay đầu nhìn cánh cửa đá, cảm thấy chấn động, thứ này mạnh thật đấy.
Người đàn ông mang đao nhìn cánh cổng đá, trong mắt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Lúc này người đàn ông áo trắng lại xuất hiện trước cánh cổng bằng đá, vẻ mặt y cũng dần trở nên nghiêm nghị, không dám ra tay tiếp nữa.
Đột nhiên họ đều đồng loạt quay đầu nhìn chân trời phía xa. Một đầu rồng bỗng xuyên thủng biển mây, bay vút đến từ tận cuối chân trời.
Trời đất chấn động!