Nam Mạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta không nên nghĩ đến chuyện báo thù, mà nên nghĩ xem kẻ này có tới báo thù nhà họ Nam ta hay không…”
Nói đến đây, lão nhìn Nam Phong trước mặt: “Con nhớ kỹ, sau khi đến thư viện Quan Huyên không được tỏ ý thù địch với Diệp Quân, một chút địch ý cũng không được có, gặp cậu ta thì tránh xa ra, con cứ chăm chỉ đọc sách, tu luyện, ngoài ra không cần để tâm bất cứ chuyện gì hết, hiểu chưa?”
Nam Phong gật đầu: “Hiểu rồi ạ!”
Nam Mạc lại nhìn một ông lão đứng bên góc phải phòng: “Ông chuẩn bị một phần đại lễ rồi tới Diệp phủ một chuyến, cứ nói rằng chuyện ở Nam Sơn ngày trước hoàn toàn là hiểu lầm, là nhà họ Nam ta đã hiểu lầm Diệp công tử, chúng ta đã điều tra rõ ràng, cái chết của Thanh Việt không liên quan gì đến cậu ta… Thôi bỏ đi! Ta đích thân đi xin lỗi, như vậy trông mới đủ thành ý!”
Mọi người: “…”
…
Tại núi Bán Thanh ở thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân đến đại điện của Phí Bán Thanh. Thấy hắn đi vào, bà ấy cười nói: “Chúc mừng nhé!”
Diệp Quân khẽ cười, sau đó ngồi xuống trước mặt Phí Bán Thanh. Hắn lấy ra một chiếc hộp đưa cho bà ấy.
Chính là chiếc áo giáp cấp Thiên mà Phí Bán Thanh đã đưa cho hắn!
Phí Bán Thanh nhìn hắn: “Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Là Nam Huyền kia đã khinh địch!”
Phí Bán Thanh khá hứng thú: “Sao lại nói vậy?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Thứ nhất, hắn không biết tình hình của ta, lúc đối mặt với ta, hắn đã đánh giá thấp thực lực của ta một cách nghiêm trọng. Thứ hai, vì có chiếc áo giáp cấp Thiên và hai viên đan dược kia mà cảm thấy mình đã thắng chắc, nên hắn đã xem thường ta về mặt chiến lược. Cuối cùng, đôi bên đã lên đài sinh tử thì sẽ ở trong tình trạng ngươi chết ta sống, thế mà trước khi đánh nhau hắn còn lảm nhảm, điều này là đại kỵ!”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Phí Bán Thanh nói: “Có biết vì sao trước khi đánh nhau hắn phải nói nhiều lời không?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hắn là con cháu của đại gia tộc, chưa từng tham gia mấy cuộc tranh đấu đầu đường xó chợ của đám người ở tầng lớp thấp như bọn ta”.
Hắn ngừng lại chút rồi mới nói tiếp: “Người ở tầng lớp càng thấp thì nhiều khi càng tàn nhẫn và bất chấp sống chết hơn!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ta nhìn ra được điều đó!”
Diệp Quân lại nói: “Đương nhiên, dù hắn không khinh địch thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta, chỉ khác nhau việc chết sớm hay chết muộn hơn thôi!”
Phí Bán Thanh cười ha hả: “Thằng nhóc này, ta thích sự tự tin này của ngươi, ha ha!”
Diệp Quân lấy một viên đan dược đặt trước mặt Phí Bán Thanh: “Đạo sư, đây là đan dược cấp Thiên, người giữ lấy, nói không chừng sau này cần dùng đến!”
Một viên đan dược cấp Thiên đương nhiên là rất quý giá!