Trên đường, Diệp Quân bước nhanh, hắn cũng không vội đi ra ngoài, hiện tại đánh không lại ba vị thần linh, cho nên nhiệm vụ cấp bách nhất chính là tăng cường thực lực của bản thân cùng Ngao Thiên Thiên.
Vì vậy, Diệp Quân lại đến cửa hàng thứ hai.
Vừa bước vào, lão chưởng quầy trông như sắp gặp phải kẻ địch đáng gờm và cực kỳ cảnh giác.
Rõ ràng, lão đã biết về việc Diệp Quân giết bà chủ của Hắc Điếm.
Diệp Quân đi tới trước mặt lão chưởng quầy, nói: “Thuật dẫn đạo cổ xưa, ra giá đi”.
Lão chủ tiệm liếc nhìn Diệp Quân một cái, chần chờ không nói.
Diệp Quân nhíu mày: “Bà chủ của Hắc Điếm đã chết, ông còn sợ cái gì?”
Lão chủ tiệm do dự một chút, sau đó nói: “Cái này nhà họ Kỳ…”
Diệp Quân nhìn chằm chằm lão chưởng quầy, không nói gì.
Diệp Quân nhìn chằm chằm khiến lão chưởng quầy có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Ba mươi Tổ Nguyên là đủ rồi”.
Mặc dù không muốn chọc giận nhà họ Kỳ, nhưng người trước mắt này cũng không phải người tốt gì, nếu như tên này lại ra tay thô bạo, cũng không dám chắc có thể chống cự nổi.
Nghe lão chưởng quầy nói vậy, Diệp Quân xòe bàn tay ra, ba mươi Tổ Nguyên chậm rãi bay đến trước mặt lão chưởng quầy.
Lão chưởng quầy cất ba mươi Tổ Nguyên đi, sau đó lấy ra một cuộn sách cổ, đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân thu hồi cuộn sách, sau đó xoay người rời đi, nhưng vào lúc này, lão chưởng quầy đột nhiên nói: “Theo ta được biết, người nhà họ Kỳ đã tới rồi”.
Nhà họ Kỳ!
Diệp Quân ôm quyền: “Cám ơn”.
Nói xong, Diệp Quân rời khỏi tiệm, trước khi đi còn liếc nhìn tên cửa hàng.
Cửa hàng nhà họ Chu!
Đó là tên của cửa hàng.
Thấy Diệp Quân rời đi, lão chưởng quầy khẽ lắc đầu, sở dĩ nhắc nhở hắn, là bởi vì ông ta không thích bà chủ của Hắc Điếm. Nhiều năm qua, bà chủ của Hắc Điếm dựa vào quyền lực của nhà họ Kỳ nên rất hống hách, hầu hết các chủ cửa hàng ở đây đều bị bà ta ức hiếp.
Nếu giết một người như vậy, đối với những cửa hàng trong thị trấn nhỏ này mà nói, chính là vì dân trừ hại.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Diệp Quân đi tới một góc phố, hắn mở cuộn sách màu đen ra, giữa hai lông mày đột nhiên hiện lên một tia sáng đen, rất nhanh, vô số tin tức như thác lũ tràn vào trong đầu hắn.
Thuật dẫn đạo cổ xưa!
Công năng của thuật dẫn đạo cổ xưa này là truy tìm nguồn gốc, nói một cách đơn giản là có thể thông qua những mảnh vỡ của chiến thú để tìm ra bản thân chiến thú.
Sau một hồi, Diệp Quân đã hoàn toàn nắm vững thuật dẫn đạo cổ xưa này, sau đó hắn lấy vảy chiến thú ra.
Hai lòng bàn tay Diệp Quân mở ra, trong cơ thể hắn vận chuyển thuật dẫn đạo cổ xưa, rất nhanh, từ lòng bàn tay của hắn nổi lên một tia bạch khí, những bạch khí này tràn vào trong vảy, vảy chiến thú dần dần run lên. Cùng lúc đó, một hình ảnh không xác định đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Diệp Quân