Lúc này Chu Phu vội nói: “Tiểu Quân, đây là cơ hội rất tốt để kết giao với anh tài trong thiên hạ! Không được từ chối!”
Từ chối?
Viện chủ kia sửng sốt, ông ấy nhìn Diệp Quân, thấy thằng nhóc này không có hứng cho lắm, rồi nhớ đến người nào đó đã đặc biệt dặn dò nên mới vội nói: “Đương nhiên rồi, bốn vị thiên tài của thư viện Nam Châu đều có thể tham gia!”
Nghe vậy, đám người Chu Phu đứng trong điện đều sững sờ.
Đều có thể tham gia?
Như chỉ sợ Diệp Quân từ chối, viện chủ vội lấy ra bốn tấm thiếp mời đặt vào tay hắn: “Diệp công tử, giờ Dậu ngày mốt nhớ đến tham dự đúng giờ! Cáo từ!”
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Mấy người đứng trong điện trố mắt nhìn nhau.
Lúc này Chu Phu bỗng hỏi: “Tiểu Quân, ngươi có quen biết người ở thư viện à?”
Diệp Quân lắc đầu cười khổ: “Không ạ!”
Chu Phu nhíu mày: “Thế sao lại vậy?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Ta cũng không biết!”
Lúc này, Tiêu Sơn đứng bên cạnh bỗng cười nói: “Dù sao cũng không phải là chuyện xấu!”
Chu Phu gật đầu, nở nụ cười: “Đúng vậy!”
Diệp Quân nhìn bốn tấm thiếp mời trong tay rồi khẽ cười. Một người đi thì hơi vô vị, nhưng đi cùng Nạp Lan Ca thì lại khác!
Thật ra đưa hắn hai tấm thiếp mời là đủ rồi!
Tôn Hùng với Tiêu Qua đi làm gì chứ?
Thật là!
Một lúc sau, Diệp Quân tìm được mấy người Nạp Lan Ca, Tiêu Qua và Tôn Hùng, hắn đưa ba tấm thiếp mời cho ba người.
Tiêu Qua nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đây là đại hội chào mừng?”
Diệp Quân gật đầu: “Thư viện Quan Huyên vừa đưa đến đấy!”
Vẻ mặt Tiêu Qua chợt trở nên quái lạ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “”Huynh quen biết với người ở thư viện Quan Huyên à?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nạp Lan Ca khẽ nhíu đôi mày thanh tú: “Lẽ nào có người đã biết huynh là kiếm tu?”
Diệp Quân trầm mặc.
Rõ ràng đối phương sẽ không vô duyên vô cớ gửi thiếp mời đến rồi, chắc chắn là có nguyên do gì đó!
Lúc này, Tiêu Qua đột nhiên nói: “Ta nói với các ngươi vài chuyện, nhất định các ngươi sẽ thấy hứng thú!”
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y mỉm cười nói: “Người của Thanh Châu và Vân Châu đã vào thành rồi! Hơn nữa bọn họ vào ở luôn trong thư viện Quan Huyên!”
Diệp Quân thấy hơi tò mò: “Lần này Thanh Châu với Vân Châu có bao nhiêu người đến?”