Thế nhưng lúc đầu mình lại sợ người trong tộc dị nghị nên vạch rõ quan hệ với hắn, mà lúc đó hắn cũng chẳng tức giận…
Tại sao lại không tức giận?
Vì người ta không xem tộc Tiên Linh là cái đinh gì cả.
Sự kiêu ngạo của tộc Tiên Linh chẳng qua chỉ là một trò cười với người ta mà thôi.
Thanh An khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
Ở một bên khác, Lâu Đắc Nguyệt bước đến trước mặt Thanh Tri, mỉm cười: “Chúc mừng”.
Mặc dù trận chiến này tộc Tiên Linh bị một cú đả kích chí mạng nhưng cũng may không bị diệt tộc, hơn nữa căn cơ vẫn còn.
Dù sao người mà người đàn ông áo xanh đó giết trước đó chỉ là vài cường giả đỉnh cấp của tộc Tiên Linh mà thôi.
Hơn nữa thư viện Quan Huyên cũng chưa cướp bóc gì của tộc Tiên Linh.
Thế nên tộc Tiên Linh chỉ cần phát triển tốt, sau này muốn quay lại thời kỳ đỉnh cao cũng không phải không thể.
Quan trọng nhất là trước đó thư viện Quan Huyên và tộc Tiên Linh là kẻ thù một mất một còn, nhưng quan hệ hiện giờ của tộc Tiên Linh và thư viện Quan Huyên không còn bình thường nữa.
Thanh Tri nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi phức tạp.
Trận chiến này tộc Tiên Linh suýt nữa bị tiêu diệt, điều này khiến cô ấy hiểu ra núi cao còn có núi cao hơn, dù sau này tộc Tiên Linh có trưởng thành đến mức nào cũng không thể kiêu ngạo.
Lâu Đắc Nguyệt bỗng nói: “Hai ngươi đã hẹn nhau đến rừng sâu Thần Hư à?”
Thanh Tri khẽ gật đầu: “Trước đó ta từng nói một câu như thế, không ngờ hắn lại nghiêm túc”.
Lâu Đắc Nguyệt chớp mắt: “Phải nắm chắc cơ hội này”.
Dĩ nhiên Thanh Tri hiểu ý của Lâu Đắc Nguyệt, lập tức lắc đầu mỉm cười: “Bọn ta chỉ là bạn thôi”.
Lâu Đắc Nguyệt bĩu môi: “Nếu hắn không có ý với cô thì sẽ bỏ qua cho tộc Tiên Linh, hơn nữa còn không cướp bóc tộc Tiên Linh các cô sao?”
Cướp bóc nền văn minh.
Chiến tranh giữa các nền văn minh thường là do cướp đoạt tài nguyên, tộc Tiên Linh tích lũy tài nguyên nhiều năm như vậy, tài nguyên chắc chắn rất phong phú, nhưng Diệp Quân lại không cướp đoạt chúng, sở dĩ hắn không làm thế dĩ nhiên là vì Thanh Tri.
Chỉ là bạn thì sao đối phương lại làm như thế?
Để cho dòng tộc của ngươi rời đi, không đuổi tận giết tuyệt đã là nhân từ lắm rồi.
Phải biết rằng, chiến tranh giữa các nền văn minh thường là đuổi cùng giết tận, không để lại hậu họa.
Thanh Tri lắc đầu khẽ cười: “Không nói chuyện này nữa, tiếp theo cô có kế hoạch gì không?”
Lâu Đắc Nguyệt cười nói: “Hợp tác với thư viện Quan Huyên, hợp tác toàn diện, mọi người cùng chung tay phát triển”.
Thanh Tri khẽ gật đầu: “Được đấy”.
Nói đến đây, cô ấy như nghĩ tới điều gì, bỗng nhìn Lâu Đắc Nguyệt: “Hay là cô kết hôn với Diệp công tử, cô gả cho hắn, sau đó sinh một đứa con trai, như thế nền văn minh Thần Tri của cô muốn quay lại thời kỳ đỉnh cao chẳng phải rất đơn giản sao?”