Đại Tôn nhìn chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau, thiếu niên này đã luôn nhún nhường và khiêm tốn, hắn còn cố ý che giấu thực lực của mình… Hơn nữa khi đối mặt với chúng ta và nền văn minh Tu La, hắn ta còn không hề có vẻ sợ hãi, sự sợ hãi thi thoảng thể hiện ra cũng chỉ là giả vờ…”
Nói đến đây, hắn ta híp mắt lại: “Điều quan trọng nhất là hắn có thể mặc cả với người bí ẩn đó…”
Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Thiếu chủ nghi ngờ hắn cũng là người của nền văn minh cấp ba ư?”
Đại Tôn cười đáp: “Khó nói lắm, dù sao chắc chắn là người này không đơn giản, dưới tình huống chưa hiểu rõ kẻ thù mà tuỳ tiện đối đầu vừa ngu xuẩn vừa mạo hiểm, dẫu sao cũng có người nôn nóng với chúng ta”.
Ông lão tóc bạc nói: “Nền văn minh Tu La?”
Đại Tôn quay đầu nhìn lại rồi cười khẽ, không nói gì.
Ở một nơi khác.
Sau khi cô gái áo bào trắng dẫn mọi người rời đi, Bàn thống lĩnh ở sau lưng cô ta chần chừ một lúc rồi nói: “Học sĩ tối thượng, trên người thiếu niên kia có bảo vật…”
Cô gái quay đầu nhìn về phía Bàn chỉ huy: “Bàn thống lĩnh, hình như cô có thành kiến với hắn à”.
Sắc mặt Bàn chỉ huy hơi thay đổi, cô ta vội nói: “Không có, chỉ là người này…”
Cô gái lắc đầu: “Bàn thống lĩnh, cô có nhìn ra được thiếu niên kia không hề đơn giản không?”
Bàn thống lĩnh cúi đầu, không nói gì.
Cô gái lại nói: “Có lẽ cô đã nhìn ra nhưng cô lại bỏ qua điều đó, vì sao? Vì cô cho rằng dù hắn có không đơn giản đến mấy cũng không phải đối thủ của nền văn minh Tu La chúng ta, đúng không?”
Bàn thống lĩnh nhìn cô gái áo bào trắng, không dám nói gì.
Cô gái lắc đầu: “Bàn thống lĩnh, ta biết mấy năm gần đây cô chinh chiến vũ trụ, những nơi mà cô đi qua đều không có ai chống lại được chúng ta, vì thế cô coi thường tất cả nền văn minh trên vũ trụ, nhưng cô phải hiểu vũ trụ rộng lớn, vô cùng vô tận, có không biết bao nhiêu nền văn minh vũ trụ mạnh mẽ mà chúng ta chưa biết, nếu nền văn minh Tu La chúng ta cảm thấy mình là một tồn tại vô địch thì đã cách diệt vong không xa rồi”.
Bàn thống lĩnh cúi người, không dám nói gì.
Cô gái áo bào trắng nói tiếp: “Thiếu niên kia không đơn giản chút nào, dù hắn chỉ có cảnh giới Thần Đạo, nhưng sức chiến đấu chân chính của hắn không thua kém gì cô đâu”.
Bàn thống linh cúi đầu, không nói gì.
Cô gái áo bào trắng lại nói: “Ta biết cô không phục, cũng không tin, nhưng chẳng sao cả, tiếp theo cô cứ đứng nhìn là được, đừng gây chuyện với hắn, nếu không ta sẽ không tha cho cô”.
Sắc mặt Bàn thống lĩnh hơi thay đổi, cô ta vội nói với giọng điệu cung kính: “Thuộc hạ tuân lệnh”.
Đương nhiên cô ta không dám làm trái lời cô gái trước mắt, dù đối phương không phải cấp trên trực tiếp của cô ta, nhưng dù là cấp trên trực thuộc của cô ta cũng không dám làm trái lời cô gái này.
Học sĩ tối thượng!
Địa vị của người này trong nền văn minh Tu La là thần thánh, dù là Tu La Vương – người đứng đầu nền văn minh Tu La cũng phải nhún nhường một chút.
Sau khi cảnh cáo Bàn thống lĩnh, cô gái áo bào trắng vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến điều gì nên cô ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cuối chân trời, im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Mọi người về trước đi”.
Dứt lời, cô ta biến thành một tia sáng biến mất ở cuối chân trời.