Người phụ nữ váy đen này mạnh quá!
Nhưng bà ta từ đâu chui ra vậy?!
Cơ Tiểu Kiếm nhìn cánh tay phải đã nứt nẻ của mình.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị thương!
Cô ta chậm rãi nhìn đối thủ. Gương mặt Diệp Thanh Thanh lạnh như băng giá, trong mắt không có một chút cảm xúc, chỉ nhìn lại như đang nhìn một con kiến.
Tràn đầy khinh miệt.
Lần đầu tiên thể nghiệm cảm xúc này, Cơ Tiểu Kiếm cười cười.
Cô ta đưa cây mía lên cắn một cái, nhưng còn chưa kịp nói gì thì lại thấy một nhát kiếm lao tới.
Nó nhanh như sấm giật, lại còn hung ác vô cùng, thoắt cái đã chém tới Cơ Tiểu Kiếm.
Nhưng cô ta không vung kiếm, chỉ tung cú đấm ra.
Uỳnh!
Quyền mang vỡ tan.
Kiếm quang còn nguyên.
Cơ Tiểu Kiếm lại thối lui vạn trượng.
Khi dừng lại, thời không phía sau cô ta vỡ nát trong nháy mắt, cánh tay phải cũng nứt toác để máu chảy ra.
Bốn bề im lặng.
Đạo Quân nuốt nước bọt, khô khốc nói: “Mạnh thế?”
Từ Thiên chỉ biết chắp tay lại trong ngỡ ngàng.
Nữ kiếm tu này sao mà kinh khủng quá!
Chu Phạn cũng khiếp sợ không thôi. Cô ta biết người chống lưng cho Diệp Quân chắc chắn sẽ mạnh, chỉ không ngờ lại đáng sợ thế này.
Nhưng cũng dễ hiểu.
Không mạnh thì làm sao có thể đối đầu với Ác Đạo Minh?
Bên kia, sắc mặt người Ác Đạo Minh ai nấy đều vô cùng âm u.
Theo những gì họ biết, Chân vũ trụ chỉ có Chân Thần là mạnh nhất, nhưng người phụ nữ này lại không phải Chân Thần.
Bà ta từ đâu đến?
Cánh tay Cơ Tiểu Kiếm đã be bét máu từ một vết thương sâu hoắm đến tận xương, suýt nữa đã bị chém nát.
Nụ cười tắt mất, cô ta nâng mắt lên nhìn Diệp Thanh Thanh.
Tức rồi đấy.
Diệp Thanh Thanh nhếch mép xem thường: “Tưởng ngươi giỏi làm màu lắm mà? Tiếp đi ta xem”.
“Chém chết ả!”
Có người buột miệng một câu đầy tức giận.
Mọi người đồng loạt quay ra nhìn nguồn âm thanh.