Từ Chân nhìn Diệp Quân phía xa, cười nói: “Vì vậy ta thấy có chút gì đó lưu luyến sẽ tốt hơn, vì các muội đều là người ta quan tâm”.
Từ Nhu nói: “Cuối cùng hắn cũng sẽ tu luyện thần tính, phải không?”
Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.
Từ Nhu ngập ngừng rồi thôi.
Từ Thụ cũng hơi lo lắng.
Từ Chân nhẹ nhàng nói: “Không còn cách nào khác. Mặc dù cậu ta đang đi con đường nhân tính, nhưng nếu không tu luyện thần tính thì nhân tính cũng không có ý nghĩa gì cả…”
Từ Nhu lo lắng nói: “Vậy sau này hắn sẽ lựa chọn mười phần thần tính sao?”
Từ Chân chớp mắt: “Vậy thì phải tùy vào cậu ta”.
Từ Nhu quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chắc hắn sẽ không chọn mười phần thần tính”.
Từ Thụ không hiểu: “Tại sao?”
Từ Nhu bình tĩnh nói: “Bởi vì hắn rất háo sắc”.
Từ Thụ: “…”
Phía xa, Diệp Quân tiếp tục phóng ra kiếm ý, hắn không lựa chọn đối đầu với lôi uy như lúc đầu nữa mà tạm thời tránh né, chuyển sang phòng ngự.
Diệp Quân thấy cách này rất hữu dụng.
Trước đây dựa vào tính đặc thù của kiếm ý, hắn luôn đối đầu trực diện, nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi suy nghĩ, lựa chọn kiếm ý làm phòng ngự, hắn đã có chiếm được ưu thế lớn.
Kiếm ý kết hợp với sức mạnh thời không của vạn giới tạo thành lớp phòng ngự có thể chống lại lôi uy, mặc dù rất khó khăn, nhưng lôi uy không thể phá hủy kiếm ý của hắn nữa.
Cứng và mềm!
Trước kia, kiếm ý của hắn rất cứng rắn, nhưng bây giờ hắn phát hiện kiếm ý của mình đã mềm mại đi nhiều, nhưng lại có hiệu quả bất ngờ.
Một bên khác, Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Kiếm ý của hắn bắt đầu chuyển từ tấn công sang phòng thủ rồi”.
Từ Chân gật đầu: “Cứng nhắc mãi cũng không được, bởi vì phải có lúc cứng nhắc thì cậu ta mới hiểu ra, sau này sẽ bớt khổ cực đi. Hơn nữa, khuyết điểm lớn nhất của kiếm ý của cậu ta là không thể vừa cứng vừa mềm, hy vọng lần tu luyện này có thể nâng cao kiếm ý của cậu ta”.
Từ Nhu nói: “Đại tỷ, khi nào tỷ đi?”
Từ Thụ quay lại nhìn Từ Chân, bọn họ biết với thực lực của Từ Chân, muốn rời khỏi nơi đây rất đơn giản.
Ác Đạo không thể ngăn cản cô ta.
Từ Chân khẽ lắc đầu: “Nếu ta rời khỏi đây, Kiếp nơi này sẽ bùng phát…”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nói chung, lúc nào ta có thể rời khỏi nơi này thì còn phải phụ thuộc vào cậu ta”.
Diệp Quân!
Từ Nhu và Từ Thụ nhìn Diệp Quân, trong mắt Từ Nhu hiện lên vẻ đau lòng: “Gánh nặng trên người hắn rất nặng…”
Những năm qua, Diệp Quân đã thay đổi rất nhiều, tóm lại là ngày càng trưởng thành hơn.