Sau nhát kiếm này, trời đất trở lên mờ ảo, lúc chiếc lá đó đến trước mặt Diệp Quân đã biến thành chiếc lá khô, sau đó biến mất theo gió.
“Ủa?”
Lúc này một giọng nói tỏ vẻ ngạc nhiên vang lên từ trong điện, ngay sau đó một Nho giả xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Nho giả mặc một bộ áo bào tinh tươm, đầu đội buộc sợi dây, hai bên tóc mai điểm vài sợi bạc, tuy tuổi đã cao nhưng lại rất có tinh thần, khí phách siêu phàm.
Nho giả nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Đạo thời gian Tuế Nguyệt… Ngươi còn trẻ thế mà sao có thể có được Đại Đạo này?”
Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó chắp tay nói: “Vãn bối chào tiền bối”.
Nho giả nhìn Diệp Quân đánh giá, sau đó nói: “Có thể giải thích cho ta không?”
Diệp Quân nói: “Giảm bớt thời không Tuế Nguyệt”.
Nho giả lắc đầu: “Không thể nào, giảm bớt thời không Tuế Nguyệt, chỉ có thể có được sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt nhưng lại không thể có hiệu quả được như ngươi, một nhát kiếm có thể khiến thời gian trôi qua nhanh gấp một ngàn lần”.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Nho giả mỉm cười nói: “Nếu ngươi không tiện nói thì không cần nói”.
Diệp Quân cười nói: “Không có gì không tiện cả, ta dẫn tiền bối đến một nơi, đến đó rồi tiền bối sẽ biết mọi thứ”.
Nói rồi hắn dẫn Nho giả đi vào Tiểu Tháp.
Sau khi vào Tiểu Tháp, ánh mắt Nho giả lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Người càng mạnh mới biết nghịch chuyển thời gian này nghịch thiên thế nào.
Vì họ không làm được.
Một lúc sau, Nho giả nhìn Diệp Quân, nghiêm túc hỏi: “Ngươi đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm à?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nho giả khẽ nói: “Vậy thì là đằng sau ngươi có người đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm…”
Lúc này Lý Toại Phong bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Nho giả cười nói: “Nho Uyên, chưa từng nghĩ chúng ta vẫn có thể gặp nhau”.
Nho Uyên hơi ngạc nhiên: “Ngươi…”
Lý Toại Phong nói: “Ta đã cởi được trói buộc đều nhờ Diệp công tử giúp đỡ”.
Nho Uyên quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể phá được ấn giam cầm Đại Đạo à?”
Diệp Quân gật đầu.
Nho Uyên tiếp lời: “Cái giá là gì?”
Diệp Quân nói: “Không có cái giá nào cả”.
Nho Uyên cười nói: “Ý ta là nếu ta nhờ Diệp công tử giúp đỡ thì ta cần phải làm gì?”
Diệp Quân không ngờ là chuyện này, lập tức cười nói: “Đi theo ta một trăm năm giống mấy người Lý tiền bối, trong một trăm năm này phải chiến đấu vì ta”.
Nho Uyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đánh ai?”
Diệp Quân nói: “Ác Đạo Minh”.