“Ờ thì…!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
“Phụt”.
Kiều Tinh Dao mím môi cười: “Ta đùa ngươi thôi”.
Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Kiều cô nương, ta đến đây là muốn luyện tập mài giũa với cô”.
Kiều Tinh Dao chớp mắt: “Mài giũa?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Kiều Tinh Dao ngẫm nghĩ rồi nói: “Sao lại có suy nghĩ này?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thần thuật sư rất mạnh, ta muốn khiêu chiến?”
Kiều Tinh Dao suy nghĩ rồi gật đầu: “Được, đi theo ta”.
Cô ta kiểng nhẹ chân lên, cả người bay vút về phía chân trời.
Diệp Quân ngự kiếm bay lên đi theo cô ta.
Không lâu sau, Kiều Tinh Dao dẫn Diệp Quân đến đỉnh núi, cô ta dẫn hắn đến một quảng trường tỉ võ.
Diệp Quân thấy chính giữa quảng trường tỉ võ cách đó không xa có một bức tượng người phụ nữ, bức tượng được điêu khắc như thật, vô cùng xinh đẹp, tay người phụ nữ cầm một cuốn sách cổ.
Kiều Tinh Dao cười nói: “Đây là tiên tổ Nam Ly Mộng của động thiên Tuế Nguyệt bọn ta, bà ấy rất lợi hại”.
Nam Ly Mộng!
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi biết không?”, Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Chưa từng nghĩ đến”.
Diệp Quân hỏi: “Chưa từng nghĩ đến gì cơ?”
Tiểu Tháp nói: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này Kiều Tinh Dao bỗng nói: “Diệp công tử, bắt đầu thôi”.
Tay cô ta cầm một cây pháp trượng.
Diệp Quân nhìn Kiều Tinh Dao, ngay sau đó hắn bỗng biến mất, thoáng chốc một thanh kiếm đã đánh đến trước mặt Kiều Tinh Dao.
Kiều Tinh Dao bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Vèo!
Thanh kiếm này đâm vào không khí, không gian nứt ra.
Diệp Quân xoay người lại nhìn, Kiều Tinh Dao đã xuất hiện cách đó khoảng vài chục trượng.
Kiều Tinh Dao mỉm cười: “Diệp công tử, cẩn thận!”
Cô ta vừa dứt lời, không gian xung quanh Diệp Quân nứt toác, ngay sau đó mấy mươi bàn tay đầy máu kỳ dị thò ra.