Diệp Quân đứng bên vách núi trên núi Huyền Không, hắn nhìn ra xa, dãy núi phía xa chìm trong biển mây, nửa ẩn nửa hiện, chốc chốc lại nghe tiếng kiếm kêu.
Mặt trời đỏ rực xé toang tầng mây phía cuối chân trời.
Tĩnh tâm!
Lời nói của đại lão trong tháp hôm qua đã thức tỉnh hắn!
Kiếm đạo!
Có thể lĩnh ngộ ra chứ không thể tu luyện ra!
Người tu kiếm không thể có chấp niệm, chấp niệm chính là tâm ma, có một số người có thể hàng phục tâm ma của mình, hóa chấp niệm thành động lực, một bước lên cao.
Nhưng số nhiều lại bị chấp niệm ràng buộc, bị giam trong tâm ma, cả đời không thoát ra được!
Diệp Quân bỗng khẽ mỉm cười, giây phút này, nội tâm của hắn rất tĩnh lặng.
Hắn thật sự nghĩ thông rồi!
Con đường võ đạo cũng giống như leo núi vậy, càng leo lên trên càng khó, trên đường đi sẽ gặp rất nhiều trắc trở, đặc biệt là trắc trở trong lòng, rất nhiều lúc, bất cẩn một chút đã nảy sinh tâm ma, vạn kiếp bất phục!
Phải giữ gìn bản tâm!
Phải giữa gìn tâm thái bình thường!
Lúc nào cũng thả lỏng!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay hắn từ từ mở ra, gió mát thổi tới, sảng khoái vô cùng.
Lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên bên cạnh.
Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn, người tới chính là Trần Quan Tử.
Diệp Quân vội chào: “Đại sư huynh!”
Trần Quan Tử quan sát Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều, giữ tâm thái bình thường!”
Diệp Quân cười khổ: “Sư huynh biết rồi ạ?” .
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Trần Quan Tử gật đầu.
Thật ra chỉ có y nhìn ra, đến bây giờ Diệp Quân vẫn chưa đạt đến Đại Kiếm Đế.
Vì tính đến nay, y là người gần đạt đến Đại Kiếm Đế nhất trong Kiếm Tông, không chỉ vậy, y còn từng được tiếp xúc với ngưỡng cửa này rồi, thế nên y rất rõ, Diệp Quân chưa đạt đến cảnh giới đó.
Y cũng sợ Diệp Quân quá áp lực, sinh ra chấp niệm, ảnh hưởng đến tâm cảnh nên tới đây để khuyên nhủ.
Nhưng bây giờ xem ra trạng thái của Diệp Quân rất tốt!
Vậy là tốt rồi!
Trần Quan Tử nói: “Đi theo ta!”
Nói xong y quay người rời đi.
Diệp Quân đi theo.
Suốt dọc đường, những kiếm tu gặp Trần Quan Tử đều cung kính hành lễ.
Có thể thấy được Trần Quan Tử rất có uy trong Kiếm Tông.