Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân cười nói: “Trúc Tân cô nương, cô muốn học kiếm à?”
Diệp Trúc Tân gật đầu: “Đúng thế, ngươi có thể dạy ta không?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Ta không biết dạy người khác thế nào”.
Diệp Trúc Tân chớp mắt: “Diệp công tử, mạo muội hỏi một câu, ngươi có người mình thích chưa?”
Hả?
Diệp Quân sửng sốt.
Diệp Trúc Tân nói: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ hỏi thế thôi”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta có vị hôn thê rồi”.
“Vị hôn thê!”
Diệp Trúc Tân thở dài: “Ngươi tự mình đi loanh quanh đi! Ta không đi dạo cùng người có vợ”.
Nói rồi cô ấy xoay người đi.
Diệp Quân ngơ ngác đứng đó.
Cái quái gì thế?
Diệp Quân ngây người, vì Diệp Trúc Tân này đi thật rồi.
Có thực tế quá không vậy?
Tiểu Tháp bỗng nói: “Đi về phía bên phải”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi về hướng bên phải, vì hắn được Diệp Trúc Tân dẫn vào nên không ai trong Diệp phủ ngăn hắn lại.
Không lâu sau Diệp Quân đến trước một biệt viện.
Căn nhà này rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, không có ai cả.
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đây là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian từng sống sao?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn bước vào, mặc dù không có ai nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ.
Diệp Quân nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy hai người gỗ nhỏ trên bàn.
Diệp Quân khá tò mò, hắn bước đến trước người gỗ, người gỗ nhỏ bên phải trông có vẻ giống hệt Kiếm Chủ Nhân Gian, còn người gỗ bên trái lại là một cô gái.
Diệp Quân nhìn người gỗ nhỏ đó khẽ nói: “Tháp gia, đây là muội muội của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”.
Diệp Quân vừa định cầm lấy người gỗ thì lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau: “Này, tên kia, không cho phép động lung tung vào người gỗ nhỏ của ta”.
Nghe thế, Diệp Quân xoay người lại nhìn, ở phía đằng xa là một người phụ nữ hư ảo.
Người phụ nữ này giống hệt người gỗ đó.
Diệp Quân sửng sốt.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, người phụ nữ cũng ngơ ngác.
Diệp Quân vội cung kính chào: “Tiền bối, vãn bối không có ý mạo phạm”.